Thứ Bảy, 8 tháng 5, 2010

Việt Nam

Lúc đó tôi thấy tim tôi nhói lên một cái, hơi khó thở. Tôi thấy Việt Nam chẳng còn gì cả ngoài những dấu vết quần hôn văn hóa. Không biết giảng cho học sinh ra sao về một Việt Nam thuần túy, những di sản Việt Nam thuần túy, món ăn Việt thuần túy. Ngay cả trong tôi cũng có tí máu Tàu.
Như thế là, hàng bao năm, chúng ta vẫn ngợi ca một Việt Nam chắp vá thương tâm. Người ta đến để xem cô gái lai kiều mị u buồn, không phải xem cô gái mặc yếm với quần nâu.
Không hề sến rớt tởm đời hay múa mouth, trong một thoáng, tôi thấy mình đang thực sự trong cơn đau đớn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét