Thứ Năm, 29 tháng 4, 2010

Mụ

nhớ những trẻ con cười mụ mị
nhớ ra đã quá già để
im lặng trong veo
một lần rốt ráo

Ngày mai

tôi mơ uống vài viên thuốc ngủ
và mường tượng mình chết
nhưng cũng mường tượng cảnh bố mẹ kêu gào
hay ai đó nói: sao đã chết được ngay
rồi tôi thứ hai nói có đủ gan không
hoa lá còn xanh tươi bét nhè, cờ còn đỏ bét nhè
trong thủ đô người ta đang chào ngày độc lập
tôi mơ tôi trả thù nỗi đau của mình bằng vài chai bia nhỏ mọn
bằng vài nỗi vật vã trong đêm
bằng nỗi kiêu kì đàn bà
bằng hình dung những gương mặt sẽ sợ hãi khi tôi đi mất
tôi nghĩ mình sẽ thức trắng đêm nay
để buồn cho đúng kiểu
ngày mai khi tôi tỉnh lại cơn hiếu thắng
tôi sẽ bình thản đi dưới hố lên
đứng trên mặt đất
trong thành phố nhộn nhịp
sống như chưa bao giờ được chết

Hăm chín tháng tư

buồn quá
không ngờ có lúc sẽ buồn như thế này
những ngày thấy mình
không đáng một hạt cát
những ngày thấy mình
tuột khỏi tay đồng loại mắt ếch ích kỉ yên phận đạo mạo
trôi xuống
một nơi chỉ có mình
và nỗi buồn đang gặm dở
có anh trong số kia ko?

Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010

Suốt

em đã chán đọc những gì lớn lao
em chán chúng như chán em vào những ngày tuyệt vọng
em đã chán những tiềm ẩn học đòi
khi em muốn em là họ
những kẻ loa cho thời đại đáng thương, mặc áo carnaval cho đời buồn ngũ sắc
em đã chán những phi lý bịa đặt
phi lý như em phải là người, em phải là đàn bà, em phải chờ anh
bịa đặt như ý nghĩ anh sẽ đến vào một ngày mưa gió
đã năm ngày rồi chúng ta không gặp nhau
những tin nhắn không mặt cười
em yêu một tình yêu ê te
ngày nào lúc tám giờ hơn, ê te làm em chết ngạt
em sẽ nghĩ một ngày em chết
không phải vì
nỗi nhớ mèo hoang thăm thẳm những ngón tay những mùi những lặng im yêu dấu
không phải vì
em nhớ anh đến chết
cũng không phải
em thấy cuộc đời phi lý sắp hết
chỉ tại em mơ anh và em đi qua nhau
trong suốt
trong hành lang bệnh viện
sặc sụa ê te vô cảm vô trùng
đã năm ngày anh chưa đến
em sắp thấy ngón tay em trong suốt

Thứ Hai, 26 tháng 4, 2010

Vạ

lại là thứ cảm giác muốn trào nước mắt ra khóc vì một căn cớ tuyệt vọng câm lặng từ sâu thẳm
không rõ trong một chiều như thế này
mình muốn sống hay muốn chết

Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

Tín ngưỡng cúi ngửa

Tín ngưỡng cúi ngửa là một cái title rất mất dạy, nhưng biết sao được. Vào buổi này, chả nghĩ được cái gì đỡ mất dạy hơn một chút, để diễn đạt cái suy nghĩ chộp giật lưu manh của mình.
1. Phải chăng là đi từ tín ngưỡng trông của dân gian. Trông các loại con giời thiên tai. Tín ngưỡng vọng các loại địch họa, từ một cái phương ất ơ xa lắc xa lơ đầy mùi ăn thịt người bành trướng nào đó. Từ một cái tín ngưỡng dao viễn thiên hạ, với thập cẩm các thể loại cẩm tú lụa là giang sơn.
2. Rồi là đến cái điều trông lên ngửa xuống, nhìn lên trên (sặc mùi trung quân, báo đáp, đền ơn) rồi cúi vào trong (i'm a dằn vặt, day dứt thần nhi). Con người tự nghiệm, cái già ngồi đếm vàng son... cũng xui cúi ra cúi vào dằn vặt. Hoài-ism cũng là một cái key son(đo đỏ).
3. Trăng, nước là trên dưới thượng hạ, đủ để cúi ngửa song song tròn trặn. Phòng kín thư trai tịch đường là nơi dễ cúi, dễ tạo tâm thế cúi, xui cúi.
Đặt brick ở đây, mời mình, nhớ động đậy đi, mình nhé!

Hãy nhân hậu khi còn bên nhau

Thường không thể nhân hậu thêm được mỗi khi nổi cơn điên, cơn bất bình, cơn chán, cơn buồn, cơn phẫn nộ, cơn nhớ nhung.
Nhưng bản chất lúc nào cũng cố sống không ác.
Thấy thiên hạ sao mà ác với mình quá, mình có nên ác lại. Nhưng chả biết ác lại ra răng. Mà rồi cái câu tự mình mần khổ mình nó được dí vào đầu cay đắng quá, không biết ngửa mặt lên giời kêu ai trông ai ăn vạ ai được nữa.
Sống nhân hậu lên cũng không được ai khen.
Nhân hậu thêm cũng không được để ý, hà hà. Các bạn hẳn thích được để ý lắm, như mình ý mà. Mình 26 tuổi, vẫn thích là cái đinh.
Tình yêu là trò ác nhất cho đến thời điểm này.
Nhân hậu và từ bi thay một buổi sáng ngủ dậy không phải lấn bấn vì bất cứ điều chi, ngoài tâm can xao động của mình, với những cảm giác của mình, ích kỉ, nhưng tinh khiết.
Cuộc đời đã cướp đi những cảm giác tự thân, mà mỗi sớm mai tỉnh ra chỉ toàn thấy cảm giác của người đời lẫn lộn trộn trạo trong giấc mơ hạt sạn.
Buồn và cay đắng biết bao, hắt hủi cái mình có lẽ mới là điều ác nhất.

No te

Cuộc đời có đầy những cái bao lâu
Thế mà vẫn hững hờ tốt, ha ha
Chúng ta tầm thường đi giữa đường
Phố ngập lên mùi yếm sống
:))

Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2010

Mười tám tháng tư

Mùi hương là thứ khiến người ta luẩn quẩn mãi, như một thứ ảo giác loằng ngoằng, như mê cung, tròng vào cổ rồi, đố thoát ra được. Mà thoát ra, cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa.
Mùi ngọc lan thơm ngây ngất trên những con đường rì rào cây lá ở hồ Tây.
Mùi cam thơm vương vất trong phòng còn mờ mờ ánh sáng.
Mùi áo, mùi tóc, mùi da ai đó...
Sao đôi khi mình cứ buồn mãi, buồn mãi không dứt. Có lúc tự nhiên mệt quá muốn bật khóc.
Hoa bằng lăng đã nở. Ngọc lan đã nở. Hoàng yến cũng đã vàng ươm. Vẫn những buổi chiều dài không dứt, những buổi tối dài không dứt, những bất trắc đếm hoài không dứt.
Tình yêu không còn là một wonderland, không phải một ám dụ mời gọi xa xôi nữa, nó bắt đầu bình thường, bắt đầu rơi vào quỹ đạo của sự phẳng lặng.
Khi đã hết đam mê, mọi thứ bình thường, thì có lẽ cái chết bắt đầu đến, tình yêu sẽ chết dần, như những nỗi buồn không thể nào rũ bỏ.
Chúng ta còn đủ sức yêu đến bao lâu, hả bạn?

Thứ Bảy, 17 tháng 4, 2010

Có sao đâu, vui mà

Lúc nào cuộc sống cũng thế. Làm cho người ta nhắng lên rồi cũng nhanh, mà xẹp xuống cũng nhanh, chú giải thêm là người trẻ, vì người trẻ hay nhặng xị ngậu. Mình cũng hay nhặng xị ngậu, nhưng sao nhỉ, khó mà bình tĩnh điềm đạm được, chắc tại chưa đủ già, chưa đủ cay đắng, chưa đủ trầm ngâm, chưa đủ chua cay.
Lúc nào mình cũng thích nói những điều búa tạ.
Lúc nào học sinh của mình cũng thích săm soi để lật đổ vấn đề.
Lúc nào mình cũng cảm thấy những blogger nổi tiếng thật là đao to.
Lúc nào mình cũng thấy văn chương kiểu phiếm đàm trên các blog thật là xa lông.
Rồi mình nhận ra chúng ta đều nhặng xị như nhau, nó làm đời chúng ta bớt buồn.
Vì còn chịu nhìn ngó và để ý nhau thế, săm soi nhau thế, là có động tĩnh, là vui rồi. May quá chưa thờ ơ.
Có sao đâu, hơi bị vui :D

Thứ Tư, 7 tháng 4, 2010

Tâm thế cạn khô


Chưa có tâm thế làm bất cứ việc gì.
Yêu
Viết
Xem
Nghe
Đọc
Cuồng điên
Buồn quá
Lười nhác, bình tĩnh, bất lực, cạn ráo
Lúc nào cũng là một tôi khô cạn mọi điều

Phim diệu kỳ

Thì là phim diệu kỳ chớ sao.
Đừng hòng moi được định nghĩa tử tế, quân lưu manh, tư duy kiểu chộp giật, haizz, trí thức phương Đông chả khá lên được là do một phần cái quân như mình.
Đại khái là phim giáo điều kiểu Tây, xem xong thấy đời tươi đẹp như bơ mứt. Mình phát hiện ra bọn Tây cũng rất sến nhé, phin của nó cũng rất abc, rất Bôn, rất Đảng Cộng sản, nghĩa là rất giáo dục thương yêu, làm các bạn chẻ thêm tin tưởng cuộc đời. Mà biết là nó sến rồi, nhưng vẫn đôi khi rơm rớm một cách thật sợi chỉ đỏ, nghĩa là rất nhân đạo chủ nghĩa.
Phim diệu kỳ vì xem xong người ta muốn lấy vợ lấy chồng, muốn yêu, muốn ôm, muốn ngả đầu, muốn chạy về nhà ôm lấy người thân, hoặc chạy ra đường ôm lấy cuộc đời.
Đó là điều phim diệu kỳ sến chừng nào, vẫn là những phim lấy được nhiều thương nhớ của người dưng.
Lạ nhỉ? :D

Thứ Hai, 5 tháng 4, 2010

Phở nhé

Phở thì ngon.
Nhất là lại phở Hà Nội.
Nữa là phở Thìn.
Càng với người đang đói. Như mình đây.
Húp lên húp xuống, không lợ, không sặc quế hồi, hành mùi giản dị, thịt mềm, bánh phở dai.
Và quan trọng là cái ngõ im lìm với đèn tuýp sáng trắng, câu chuyện đời thường, quán nước im lặng, cụ già đọc báo, chén trà bốc khói ngọt đậm.
Ngoài đường gió thổi, trời lây phây ti tí mưa.
Ngồi đây nghĩ chuyện cả một đời cũng được nhỉ.
Nhất là khi nhìn quanh chỉ có mình mình, giữa Hà Nội tưởng như đang gầm gừ những điều ác độc.

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Hình như

Có điều gì vẫn ở giữa hai ta?

Vắng em - Hà Trần

Phố đang vắng không em đi về
Phố như thấy lòng hoang vu thế
Quán đang vắng không em yên ngồi
Quán như đón chờ cơn giông tới
Gió đang vắng thênh thang lụa bay
Gió như chết lặng đi trên cây
Lá đang vắng đôi tay hỏi han
Lá đang tiếc thầm những ngón măng
Lá đang nhớ nâng niu thuở nào
Ấp trên lá ôi thương làm sao
Ấp yêu dấu lên môi tròn xinh
Cất yêu dấu vào tay trắng tinh.

Phố đang nhớ chân son ra vào
Vắng em phố làm ra cơn đau
Quán đang nhớ lưng thon em ngồi
Vắng em quán làm ra u tối
Chắc ta nhớ em trăm lần hơn


Chắc ta nhớ vì môi không son
Hay vì nhớ đôi mi rèm buông
Hay vì nhớ bờ vai tóc suông
Hay là nhớ câu thưa ngọt ngào
Hay là nhớ em ngoan là thế
Nhớ ôi nhớ ôi muôn lần nhớ
Cất đi hết vào đây giấc mơ.

Thoáng em đến như trăng mùa cũ
Thoáng em đến câu thơ vừa chữ
Thoáng em đến đã như muôn trùng
Thoáng em ghé như hoa phù dung
Thoáng cơn nắng se ngang trời đông
Đã chia sớt cho ta lửa ấm
Đã nuôi lớn trái tim lặng câm
Từ em qua có đêm bình yên
Vì em đấy mà ra thiêng liêng.

Trắc

Cứ bị cái truyện của Nguyễn Nguyên Phước làm buồn.
Nhất là khi nghĩ đến tình yêu.
Lúc nào cũng bất trắc. Tại sao cuộc đời làm ra mọi thứ đều muộn phiền.
Không có gì vững chắc được giữa cuộc đời lắm an nguy, dù biết vậy nhưng vẫn buồn lắm.
Có thể nào không nhỉ, thật là muốn khóc giữa đêm khuya vì những tuyệt vọng câm lời.
Tay không ấm mãi, môi không nở mãi
Cứ nghĩ đến một ngày mai tan nát
Là đã thấy hết muốn ngẩng mặt nhìn cuộc sống chán chường
Bây giờ trời mưa gió
Bắt đầu tháng tư

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

Thiên hạ ở trong tay

Các bạn giỏi quá, cứ như đi tàu ngầm bí mật thò vòi lên mặt nước mà quan sát chung quanh, chuyện gì cũng tỏ tường cả, như ma xó. Mình thì mình chịu thưa các bạn. Này, các bạn nhiều chuyện thế, các bạn am tường thế, sao không đi viết truyện ngắn đi nhỉ, đảm bảo có ối trò hay. Hay các bạn đi chụp ảnh đi, cái mắt fisheye bẩm sinh của các bạn ko cần phải sắm lens cũng đã đủ cho những sự bẻ cong thế giới hoàn hảo. Thật là giàu phẩm tính văn hóa quá đi.
Tôi nghĩ trong tương lai các nhà văn nên cắp thúng theo hầu các bạn của tôi, các bạn thật tinh đời.
Tay các bạn tựa như tay Phật, tôi như Ngộ Không, thoát ra không được, nhưng thôi cũng muốn tè một bãi. Các bạn thích hem? :))

Hạc vừa bay vừa la oai oái

Đến lúc thiên hạ hết thái bình, hạc không bay bình tĩnh được nữa. Hạc kêu thảng thốt rồi la oai oái. Thế giới hạc bất bình thật lúc nào cũng xôm vui những tiếng đập cánh não lòng.
Động lực muôn đời là thứ phiếm phù, hu hu, mình dùng từ có hay hem? Không có động một cái thì làm sao có lực, lực điền thì cũng cần động chứ, dù là động đậy.
Cứ nói chờ chín. Hạc có phải quả xanh đâu, hạc cần gì chín. Có điều hạc ko thấy mình làm gì có ý nghĩa nữa. Lúc hứng lên cao, đi ị còn có hứng nữa là, hạc nói. Nhưng bây giờ hạc chỉ biết kêu thôi.
Đập muôn đầu xuống mà thống khổ những hoan lạc oái oai, thời sáng tạo đi rong không thấy đường về.