Thứ Tư, 26 tháng 5, 2010

Book brick

Bạn Bơ nói mình viết nhảm quá, hãy làm một nghiêm túc person, but khó thay, mình nhảm đã thành quen, mình chả hiểu sao cứ viết tử tế là tự thấy mình sến tởm lên được :))
Mình xin đặt cục gạch ở đây: Nhân có lúc sắp giảng dạy về nông thôn, mình bắt đầu ngồi xâu chuỗi các nông thôn đáng yêu và đáng ghét trong trí nhớ của mình lại, rồi dạy. Mình thấy cái mớ kiến thức của mình thật chềnh ềnh, lô xô, lố nhố. Như tất cả những gì mình nhớ được về nông thôn. Mình nhớ nhất cái kiến trúc dân sự xanh đỏ thực dụng của nhà mái bằng nông thôn, nó làm mình nghĩ đến đống bất quy tắc thơm mùi (bánh) đa đa. Lẽ giản đơn khi đi qua bất cứ làng xã nào, mình cứ nhòm chăm chăm vào các nhà, ngó cái kiến trúc của nó, cách bài trí sân vườn, lát tường, lát nền, viết số má hoa hồng trên bể nước, mái nhà, bố trí công trình phụ, cả cái đua đòi lầu gác... Mình thấy thực sự hấp dẫn. Sau này đọc bác Phan Cẩm Thượng, bác so sánh với Pop Art, thấy rung đùi ghê lắm. Một cái xô lệch vô tình nhưng rất thơm mùi hiện đại ông đếch coi cuộc đời với các loại cu quỷ quy củ tỉ lệ tí lệ ra gì. Dăm năm nữa chúng mình sẽ bỏ Đường Lâm, Cự Đà, Thổ Hà, Chuông... bỏ nhà cổ đi mà chỉ tập trung vào nhà cửa dân sự hiện đại. Buồn vì cái đống xô lệch ấy chỉ khi còn là đứa trẻ. Giờ thì đã bắt đầu thấy quen và thậm chí còn thương êu.
Mình bùn ngủ quá rồi, thành thị thề rằng đếch chạy Pop Art được với các bác nông dân đâu :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét