Thứ Tư, 26 tháng 5, 2010

Nhân one cool day

Nhân chuyện dạo này giời Hà Nội mát, mình xin góp mấy chuyện.
Giời mát mà mình vẫn không được lượn đường, mình vẫn không được đi chơi, mình vẫn phải đi nàm, mình bất bình nắm nắm.
Giời mát mà Hà Nội nó vẫn bửn và bừa như thế, chán bạn Hà Nội quá :(
Giời mát thế rồi mà học sinh ra đường nó vẫn không chào mình, mặc cho mình đôi khi nhìn trân trối vào chúng nó. Ôi vinh quang thay :(
Giời mát là học sinh lăn ra ngủ, giáo viên bên trên che ngáp và lau nước mắt hết sức mùi mẫn. Chán cái xã hội vô nghĩa này, không còn trò gì hơn nữa sao?
Giời mát vì gió và tình yêu của Lưu Quang Vũ vẫn cứ thổi, nhưng chưa mát đến chỗ mình. Tiền công đoàn phí còn chưa có mà đóng, lấy đâu ra gió với tình yêu xài xa xỉ?
Giời mát đến nỗi bạn Bơ bắt đầu nằm nhà và nghĩ đến chuyện xa xôi, rằng cái thời xưa mình đã đáng yêu như nào, còn bây giờ có giống một quả na héo hay không, bạn định tâm phải vùng dậy làm một na tươi cho bõ mát.
Giời mát tại sao người ta ko nhớ nhau nhỉ. Cuộc đời ko có tình yêu rứt nà bùn.
Bùn nhất là bùn ngủ đấy, mình đi ngủ đơi :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét