Buổi sáng lười nhác trễ nải. Đã lâu không biết buổi sáng đúng nghĩa sẽ là thế nào. Trời vẫn nóng hầm hập. May (trộm vía) chưa mất điện. Thế mà nếu bật điều hòa lên là sẽ tưởng tượng ra ối chim hoa ngoài kia, lóng lánh nhóng nhánh chi chít ríu rít lắm. Cái sướng làm người ta quên xừ hết mọi thứ. Da thịt sạch sẽ thơm tho, muốn hun nhau ngọt ngào cứ dẫn nhau đến phòng điều hòa. Không có mơn man, mát mẻ, người ta cáu như mậu dịch viên. Hai cái que kem chỉ đủ làm đầy bụng không ních thêm được cơm, chứ chả có tác dụng giải một số thứ như quảng cáo. Ăn xong còn không có chỗ vất rác, cứ vừa đi vừa cầm cái que nhìn rất lùng tùng xùng. Hà Nội sắp thành chỗ nào rồi, nhìn thấy người ta chen nhau ngoài đường, va nhau quệt nhau chạm nhau nhễ nhại, đi qua nhau chẳng tí nhún nhường, chán. Lại tiện gặp một mớ người chỉ có mỗi một việc là nhìn chòng chọc vào người khác, từ đầu đến chân, từ vảy gầu đến cái kẽ bẩn ở ngón chân, hà hà, rải khắp các xe bus hàng ngày, trên đường, thậm chí trong cơ quan. Tôi thù ghét cái kiểu nhìn ấy, có nhiều lúc muốn trộ lên: nhìn cái gì, mà không được. Trời ơi, lạy giời quét sạch cái lũ tiểu nông ấy ra khỏi cuộc đời. Còn chưa đủ nhếch nhác hèn mạt ti tiện tầm thường hay sao.
Hà Nội nhễ nhại mãi mãi chỉ là một cái làng, ở đó, chợ đông làm người ta tưởng đã hóa thành đô. Nhưng chợ tan, chỉ còn trơ lại cái khung tầm xàm bá láp. Tôi không thể đắp lòng yêu lên cái mẽ đó nữa. Thỉnh thoảng thấy lợm giọng một cách đáng sợ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
"Cái sướng làm người ta quên xừ hết mọi thứ" - Cái nầy có vẻ đúng
Trả lờiXóaem nói nhảm thôi ạ, lúc khổ người ta cũng quên hết mọi thứ, Nam Cao và lí thuyết chân đau là một ví dụ :D
Trả lờiXóa