Bảo tồn là câu chuyện đã cũ mèm, nếu lôi ra e lại bị các bạn đánh cho vì cái tội nói toàn những thứ lên men. Nhưng vì tiện có bạn Bơ khới lên, vậy thì mình cũng tranh thủ bới lại, những suy nghĩ của mình, một cách lộn xộn, từ lâu nay, thật là vắn, mình dạo này đang bị ruồng bỏ vì nói quá nhiều :( Ôi chao cuộc đời, sao lại cấm một giáo viên dạy văn nói nhiều? :(
Bảo tồn chân tính là điều làm các bạn trí thức trí ngủ đau đầu. Mười năm sau khi các bạn ra đời, các bạn nhìn lại bồ thiên lương chỉ còn tí ti. Đa số các bạn thấy mình nhẫn tâm, tàn ác, và đểu giả. Hoặc đã khoác một cái chân khác lên cái tính (có thể vốn đã không thiện và chân cho lắm). Điều đó rất đáng quan ngại, vì chúng ta phải lo giữ hẳn 2 cái chân lận. Lúc nào mỏi quá không giữ được nữa chắc chúng ta sẽ thành sát nhân?
Bảo tồn di tích di sản là bảo tồn trần trụi nhất, các bạn lải nhải mãi về vấn đề xây mới với bảo tồn rồi là phá hủy rồi là còn đâu rồi là tưởng niệm hoài mong. Ôi các bạn, đau xót mà làm chi, chúng ta đau xót hàng trăm năm nay vì mọi điều vĩ đại hơn còn chưa đủ hay sao? Sao không nghĩ cách xây mới một cái gì tương lai trăm năm nữa sẽ là di sản? Mình rất mong bạn nào đủ điên như Vũ Như Tô thử xây một tầng của cái Cửu Trùng Đài thôi, mình sẽ hoan hỉ lắm mà nói với tất cả sinh viên rằng: Việt Nam sắp được nằm nôi lần nữa. Và đời con các em, sách giáo khoa chắc chắn sẽ tử tế hơn bấy giờ. Đáng mừng hem?
Bảo tồn phong vị là điều dễ làm người ta đau đớn ngấm ngầm. Thổ ngơi mất đi, phong vị lưu tán, thì chả còn gì nữa, địa danh là con tườu, truyền thống chỉ là mồm loa mép dải, sách vở chỉ là xác rỗng. Huế vui, Hà Nội sạch thơm rộng rãi, Sài Gòn mưa tử tế, tỉnh lẻ hết mùi bách hóa tổng hợp, thì còn chi? Làng cổ sắp thơm mùi xi măng toàn phần, buồn lắm. Mình những mong những nhà chưng cất tinh dầu ơi, đi cất giúp mình dăm lọ phong vị thổ ngơi, kẻo ít nữa, độ mười năm, cả nhân loại chỉ toàn mùi hoài niệm.
Bảo tồn tình. Tình ơi tình bay đi. Ngày mai ta sẽ sống. Hôm nay ta còn mộng. Phải chết nốt đêm nay.
Bảo tồn được những kẻ điên là một bảo tồn hoàn hảo cho một đất nước muốn vươn lên những cái lưng chừng đỉnh. Ít nhất ở vị trí đó, thế giới cũng đã biết Việt Nam là ai. Tôi sợ những kẻ điên sẽ buồn, những kẻ điên bị thương, và rồi những kẻ điên đi biệt xứ. Những kẻ điên sau âm thầm. Và thế là đất nước nhỏ mọn mãi mãi nằm im.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
blog đẹp thế là lưng chừng đỉnh rồi:D
Trả lờiXóaĐấy, viết hay, tiếc không đi làm báo, tớ ghen tị với phẩm hạnh báo chí của cậu, hê hê.
Tớ đang mê câu này, tặng cậu luôn:
"Mọi tâm hồn đều cần chìm đắm vào bệnh hoạn" (Antonio Porchia).
Lúc nào rảnh thì alo cf, tớ tặng sách, đang có nhiều chuyện hay.