Thứ Ba, 27 tháng 7, 2010

(nhảm) Nhí

Nhí năm nay 23 tuổi. Học xong đại học thì thất nghiệp. Bèn nhủ ở nhà viết blog. Định bụng làm nhà văn.
Nhí có thơ đăng Thiếu niên tiền phong năm 10 tuổi. Lớn tí nữa nhờ 10 cái truyện mà được một chân ở Hương Đầu Lâu của tạp chí tuổi tin. Thật là một cái tự hào của Bắc Kì.
Bốn năm bị trĩ trên giảng đường đại học làm não Nhí cũng trĩ nốt. Ngồi trước laptop không rặn được chữ, Nhí cho là tâm có tí chai sạn, bèn lên chùa cầu thanh tĩnh.
Ở chùa gặp tuyền rên rỉ vái lạy, thấy cuộc đời bĩ cực hơn cả trĩ, Nhí bỏ chùa về, dọc đường thấy toàn đài sen.
Nhí đọc tạp chí tuổi tin, muốn viết truyện thơ ngây, bèn đem truyện cũ thời Hương Đầu Lâu thêm mắm dặm trà sữa, đem gửi 10 lần không thấy hồi âm. Kết luận cuộc đời đã thơ ngây theo cách khác.
Quẫn kế Nhí đi thỉnh cao nhân. Cao nhân nói muốn giề cũng phải vô hội fan cuồng ta đã. Đáp vốn vô thần. Bèn bị đá đít đi. Nhí nói cao nhân cũng chỉ là thằng võ biền biết đá đít.
Uống trà đá xanh lưỡi Nhí thè vào cả văn. Nhí bảo trà chỗ này nhạt toẹt chỗ kia đậm toẹt, bỗng pết viu tăng vọt. Nhí nghiệm thấy chuyện vỉa hè tào lao đắt khách, bèn chăm chỉ sáng nhặt chuyện tối về lọc cọc.
Một đêm viết mải ngủ muộn, sáng dậy bỗng thấy râu tóc trắng toát, Nhí cuống cuồng tìm gậy chống. Chỉ còn thiếu điều làm lục bát. Nhí bỏ tùy tiện bút mua chip chip về nhai mỏi hàm một ngày mới thấy tóc chơm chớm xanh trở lại.
Nhí mở danh mục các loại giả - nhà, còn ối chưa thử mà người đã nát bươm. Toát mồ hôi hột đọc thấy nhà tiền phong, nhà văn hóa, nhà diễn giả, nhà kể chuyện... còn chưa sắm bộ.
Bèn viết một câu cảm khái: Bỏ chùa bỏ vãi bỏ chùa không. Bỏ mõ sư phải đi bán lòng. Ai mua lòng ơ...
Năm đó Nhí bán laptop lấy tiền vụn mua một xe doner kebab bán đầu viện văn, ngày ngày thung thăng xẻo xẻo cắt cắt nhồi nhồi xịt xịt, và đọc sách, và gặp nhiều cao nhân ăn bánh mì. Cuộc đời cũng có thể coi là hảo hớn.

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

Khi cần phải lên tiếng ngay

Khi nào cần nói hãy mở miệng. Khi nào đang nghĩ gì thì chớ có âm thầm nghĩ tiếp, viết liền ra đó, thậm chí có thể ngoa ngôn, hô hào ầm ĩ lên cũng được. Không thì, lâu dần, cái blog sẽ phủ bụi, còn thân thể và tâm óc sẽ thành thạch cao, hoặc một con thạch sùng im lìm trong bóng tối.
Phục lăn những bạn đã chịu quan sát rồi, mà quan sát rồi cũng chịu chép lại, mà chép lại cũng chép căn cơ rành mạch, rồi thậm chí còn có thể đưa đăng báo, rồi in thành sách vở. Cái được nhất của các cuốn tản văn tùy bút bây giờ là nó ghi lại vô vàn lần lên tiếng của chủ nhân giữa cuộc đời, vốn vô thường và dễ bị chìm trôi.