Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Nhỏ nhỏ

Mùa hè, ve đã kêu, một số loại hoa đã nở, một số chúng ta phải chia tay, một số chúng ta phải nóng. Lạ, nóng thế mà vẫn chưa đủ để điên khùng lên được. Thỉnh thoảng mình có thói quen cân đếm phẩm tính thiên tài bằng độ điên khùng, cứ trách mình sao không điên được??? :)) Đùa thôi mình xin lỗi, tại vì thỉnh thoảng cảm giác bức bối vì các loại tai ách trách nhiệm nó làm mình không thở được.
Mình đang tính bắt tay lại vào nghiên cứu. Một cách bán nghiêm túc, để mau mắn trở thành một trang bán liệt nữ trong khoa học, rất là đáng yêu :P Thời gian bắt đầu trở lại yên tĩnh hơn với mình ở một số thời điểm, và nghĩ rằng không nên phí đầu óc cho một số thứ vô bổ nữa, nên quày quả thêm lên tí, cho những cái gì dễ thương hơn.
Định là chiều nay đi chụp ảnh, rồi mà nắng quá lại ở nhà. Mùa hè chỉ dừng lại ở lưng chừng lòng, nơi những âu yếm tự mình đi qua, yên tĩnh, thơm :D

Thứ Năm, 27 tháng 5, 2010

Chúng ta trẻ hay già?

Gần đây tôi có chứng lẫn lộn, may nhất chưa lẫn và lộn mình là một thằng người khác. Điều duy nhất làm cho tôi cảm thấy nhân thân của mình không thể lộn với bất cứ ai, đấy là việc tôi có khả năng cau có một cách tuyệt vời. Dấu hiệu của tuổi già :D
Không biết chúng ta còn trẻ hay đã già. Các kí ức bắt đầu chộn rộn đòi được kể lại ề à, nhưng nó nháo nhào với nhau hết cả, chỉ còn mang máng một ít nhếnh nháng trong đầu. Thậm chí tôi còn mang tiếng chém gió vì mớ kí ức giấy vụn không thứ tự.
Các nhà thơ cũng đã già rồi. Các bạn viết tiểu thuyết mấy năm trước còn là thiên tài, bây giờ đã là những người xém già. Hồi lâu đi xem thơ trẻ ở Văn Miếu, cũng toàn các gương mặt nhàu. Có vài bạn cho mình cảm giác xanh non, nhưng cách các bạn rụt rè làm mình e ngại vào một tương lai non tiếp diễn. Tình trạng già sớm rồi cũng sẽ trùm tóc bạc và bồi hồi lên thơ các bạn thôi.
Vì sợ già nhanh nên chúng ta đang gấp gáp thi đua, không phải học tốt dạy tốt, mà cố gắng làm một người tốt, ngay khi còn có thể. Tranh thủ viết vài cuốn tiểu thuyết, tập truyện, and thơ tử tế ngay khi còn có thể bao dung với cuộc đời. Chửa biết chuyện gì sẽ đến sau độ mươi năm, khi chúng ta bắt đầu muốn lui về sơn trại và lầu thơ để tu đời.
Đã hết thời xúng xính
Trơ lại em quần đùi :D
Đến lúc mình trở thành bà giáo, bắt đầu thấy lũ trẻ phù phiếm, và thấy mình giá trị khôn đong :)) Bỏ bớt quần áo xì tin, xì tốp mua sắm, và nằm im trong một cái nhà rỗng của hồi tưởng.
Nhưng chúng ta vẫn muốn hôn nhau, chúng ta vẫn Facebook-ing, chúng ta vẫn blogging, chúng ta vẫn thèm view, chúng ta vẫn nhiễu sự. Ham muốn vẫn còn một đống, ứ hự tình tang. Chúng mình vẫn dắt được nhau đi, chưa cần gậy :D
Thế là thế nào? Chúng ta trè hay giả đây :D :P

Thứ Tư, 26 tháng 5, 2010

Book brick

Bạn Bơ nói mình viết nhảm quá, hãy làm một nghiêm túc person, but khó thay, mình nhảm đã thành quen, mình chả hiểu sao cứ viết tử tế là tự thấy mình sến tởm lên được :))
Mình xin đặt cục gạch ở đây: Nhân có lúc sắp giảng dạy về nông thôn, mình bắt đầu ngồi xâu chuỗi các nông thôn đáng yêu và đáng ghét trong trí nhớ của mình lại, rồi dạy. Mình thấy cái mớ kiến thức của mình thật chềnh ềnh, lô xô, lố nhố. Như tất cả những gì mình nhớ được về nông thôn. Mình nhớ nhất cái kiến trúc dân sự xanh đỏ thực dụng của nhà mái bằng nông thôn, nó làm mình nghĩ đến đống bất quy tắc thơm mùi (bánh) đa đa. Lẽ giản đơn khi đi qua bất cứ làng xã nào, mình cứ nhòm chăm chăm vào các nhà, ngó cái kiến trúc của nó, cách bài trí sân vườn, lát tường, lát nền, viết số má hoa hồng trên bể nước, mái nhà, bố trí công trình phụ, cả cái đua đòi lầu gác... Mình thấy thực sự hấp dẫn. Sau này đọc bác Phan Cẩm Thượng, bác so sánh với Pop Art, thấy rung đùi ghê lắm. Một cái xô lệch vô tình nhưng rất thơm mùi hiện đại ông đếch coi cuộc đời với các loại cu quỷ quy củ tỉ lệ tí lệ ra gì. Dăm năm nữa chúng mình sẽ bỏ Đường Lâm, Cự Đà, Thổ Hà, Chuông... bỏ nhà cổ đi mà chỉ tập trung vào nhà cửa dân sự hiện đại. Buồn vì cái đống xô lệch ấy chỉ khi còn là đứa trẻ. Giờ thì đã bắt đầu thấy quen và thậm chí còn thương êu.
Mình bùn ngủ quá rồi, thành thị thề rằng đếch chạy Pop Art được với các bác nông dân đâu :D

Nhân one cool day

Nhân chuyện dạo này giời Hà Nội mát, mình xin góp mấy chuyện.
Giời mát mà mình vẫn không được lượn đường, mình vẫn không được đi chơi, mình vẫn phải đi nàm, mình bất bình nắm nắm.
Giời mát mà Hà Nội nó vẫn bửn và bừa như thế, chán bạn Hà Nội quá :(
Giời mát thế rồi mà học sinh ra đường nó vẫn không chào mình, mặc cho mình đôi khi nhìn trân trối vào chúng nó. Ôi vinh quang thay :(
Giời mát là học sinh lăn ra ngủ, giáo viên bên trên che ngáp và lau nước mắt hết sức mùi mẫn. Chán cái xã hội vô nghĩa này, không còn trò gì hơn nữa sao?
Giời mát vì gió và tình yêu của Lưu Quang Vũ vẫn cứ thổi, nhưng chưa mát đến chỗ mình. Tiền công đoàn phí còn chưa có mà đóng, lấy đâu ra gió với tình yêu xài xa xỉ?
Giời mát đến nỗi bạn Bơ bắt đầu nằm nhà và nghĩ đến chuyện xa xôi, rằng cái thời xưa mình đã đáng yêu như nào, còn bây giờ có giống một quả na héo hay không, bạn định tâm phải vùng dậy làm một na tươi cho bõ mát.
Giời mát tại sao người ta ko nhớ nhau nhỉ. Cuộc đời ko có tình yêu rứt nà bùn.
Bùn nhất là bùn ngủ đấy, mình đi ngủ đơi :D

Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Rain rửng mỡ

Thì trời nóng một lúc thì đi tè, và thế là chúng ta có mưa một cách rất sướng sung, nhìn trời đầy hàm ơn. Sống hàm ơn trời là một biết điều. Nhưng trời bạc lắm, các bạn cứ chờ mai mà xem, lại ong đầu.
Mình có cần hàm ơn những ai đã bất chấp việc mình là một Nấm đích thực mà yêu mình, cho mình một vài tí quà, để mình phải rơm rớm lệ không? Mình thật thảm hại nhường nào khi nhớ lại sự hàm ơn chó cún của mình, với mọi thứ xung quanh. Nấm có chân tay đầu óc, không đến nỗi ngu dốt, biết đẹp và xấu, lành và ác, cũng biết chăm (bón) tha nhân. Thế sao tha nhân cứ cúi xuống?
Đàn bà xấu thì không có quà
Đàn bà xấu tất nhiên phải hàm ơn đàn bà đẹp và đàn ông (bất kể tốt xấu)
Chúng ta ác quá nên trời cho nắng, nắng cho bong hết ác ra, còn lại tí thiện còi xương
Ngày mai tiếp tục một Nấm, ngày mai tiếp tục còi xương

Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

Nhễ nhại

Buổi sáng lười nhác trễ nải. Đã lâu không biết buổi sáng đúng nghĩa sẽ là thế nào. Trời vẫn nóng hầm hập. May (trộm vía) chưa mất điện. Thế mà nếu bật điều hòa lên là sẽ tưởng tượng ra ối chim hoa ngoài kia, lóng lánh nhóng nhánh chi chít ríu rít lắm. Cái sướng làm người ta quên xừ hết mọi thứ. Da thịt sạch sẽ thơm tho, muốn hun nhau ngọt ngào cứ dẫn nhau đến phòng điều hòa. Không có mơn man, mát mẻ, người ta cáu như mậu dịch viên. Hai cái que kem chỉ đủ làm đầy bụng không ních thêm được cơm, chứ chả có tác dụng giải một số thứ như quảng cáo. Ăn xong còn không có chỗ vất rác, cứ vừa đi vừa cầm cái que nhìn rất lùng tùng xùng. Hà Nội sắp thành chỗ nào rồi, nhìn thấy người ta chen nhau ngoài đường, va nhau quệt nhau chạm nhau nhễ nhại, đi qua nhau chẳng tí nhún nhường, chán. Lại tiện gặp một mớ người chỉ có mỗi một việc là nhìn chòng chọc vào người khác, từ đầu đến chân, từ vảy gầu đến cái kẽ bẩn ở ngón chân, hà hà, rải khắp các xe bus hàng ngày, trên đường, thậm chí trong cơ quan. Tôi thù ghét cái kiểu nhìn ấy, có nhiều lúc muốn trộ lên: nhìn cái gì, mà không được. Trời ơi, lạy giời quét sạch cái lũ tiểu nông ấy ra khỏi cuộc đời. Còn chưa đủ nhếch nhác hèn mạt ti tiện tầm thường hay sao.
Hà Nội nhễ nhại mãi mãi chỉ là một cái làng, ở đó, chợ đông làm người ta tưởng đã hóa thành đô. Nhưng chợ tan, chỉ còn trơ lại cái khung tầm xàm bá láp. Tôi không thể đắp lòng yêu lên cái mẽ đó nữa. Thỉnh thoảng thấy lợm giọng một cách đáng sợ.

Trời nóng thì làm thơ

Nhân lúc chả có gì đàm, vào một lúc nhàn (không nông)
Người đi lục bát đã thưa rồi, người đi trồng hành tỏi cũng đã hết
Nguyễn Bính tay phải tay trái, cả lục bát đĩa lẫn trồng hành tỏi đều siêu phàm
Có lúc mình nhớ thơ áo cừu gốc liễu của Nguyễn Bính hơn cả cái đắng đót đặng đọt của tình dang mối dở tám tám sáu sáu
Hành đến độ người ta phải củ (rủ) cù rù vì bỗng nhiên thấy mình cũng ngần ngật (su) hào khí ghê lắm
Thời mình còn ít tuổi, ngông ghê lắm, không phải vì đọc Nguyễn Tuân đâu
Bây giờ người làm lục bát ít, người viết thơ cảm khái mùi mẫn chán đời thành thiên rượu mực cũng thưa, bây giờ người ta chỉ có thể viết những hoang mang
Thỉnh thoảng đọc một vài cái haiku của nhà trồng được mà các bạn tếu táo (vừa rất đỗi thực lòng- kèm trau chuốt theo lối vờ như vô ý :P), lại thấy cuộc đời chúng mình nhỏ mọn làm sao
Tiếng lòng ai đó sao quên đi, hehe
Sao bây giờ hiện đại rồi, mô đét mô đừn các kiểu mà mình vẫn chưa thò ra được cái gì đáng ôm ngực, như mình trước đây mình đọc một tí tị tì ti các loại thơ
Mình vốn không biết gì về thơ cả
Nhưng ngày mai mình sẽ về sáng chế ra kiểu thơ blog
Gió ở cành, nắng cũng ở cành, nhưng mùa hè không xanh, mùa hè bây giờ đang chói lắm

Ngồi-ing

Chỗ chúng ta ngồi em nhìn thấy
một cái gì đang vàng
một cái vàng đang rơi
một cái rơi đang tuyệt
vọng một mùa lấp lánh
chỗ chúng ta đang ngồi
có một tình yêu rơi

Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

Vo ve


Những lúc trời nóng, có nhiều thứ vo ve. Nhưng đại khái nếu không mất điện thì đời sống tinh thần của chúng mình vẫn huy hoàng. Kệ các thể loại nào đó.
Đời sống tinh thần của mình thì sao. Bạn Bơ ạ, mình ước được bệnh hoạn completely :)) Nửa mùa không thể làm nên cơm cháo của tâm hồn.
Nhưng thú thật trong một vài phút giây, mình mệt mỏi với các thể loại học thuật, giả học thuật and giả-giải học thuật của các bạn quá. Bây giờ mình bắt đầu thấy yêu những cái gì đơn giản nhẹ nhõm, mình phải tập yêu chúng, để mình còn muốn sống.
Mấy chục năm nữa, mỗi một entry của chúng mình chỉ có nhõn một chữ, lúc đó mới là cảnh giới phải hem? Cũng như chụp ảnh đó, mình bỏ border đen ngớ ngẩn, mình bỏ vignette tùm lum, mình bái bai PS, mình bỏ suy tư sẽ chụp cái gì, ảnh ra sẽ đẹp không... Mình chỉ ngắm và chỉ chụp.
Don't think juz shoot, don't love juz live :D
Mình hứa sẽ viết đều hơn, mấy hôm rồi, nhà mình out mạng.
Lạy giời cho mình keep được các loại lòng brave, of mine :)) =))

Thứ Bảy, 15 tháng 5, 2010

Chờ tan



Lắm lúc thế giới chỉ là một giấc mơ của đời hắn. Nơi hắn có thể nhìn thấy hắn vật vã thế nào trong cơn mong mỏi được tan biến.
Cơn mong mỏi lớn đến nỗi, hắn không có chút chờ đợi nào được nhìn thấy gương mặt buồn thảm của những người sẽ đến đưa tiễn hắn về chốn tan tan tan.
Đó là lúc sự đắc thắng chẳng còn là gì với một tí tẹo phù du.

Bảo là phải tồn

Bảo tồn là câu chuyện đã cũ mèm, nếu lôi ra e lại bị các bạn đánh cho vì cái tội nói toàn những thứ lên men. Nhưng vì tiện có bạn Bơ khới lên, vậy thì mình cũng tranh thủ bới lại, những suy nghĩ của mình, một cách lộn xộn, từ lâu nay, thật là vắn, mình dạo này đang bị ruồng bỏ vì nói quá nhiều :( Ôi chao cuộc đời, sao lại cấm một giáo viên dạy văn nói nhiều? :(
Bảo tồn chân tính là điều làm các bạn trí thức trí ngủ đau đầu. Mười năm sau khi các bạn ra đời, các bạn nhìn lại bồ thiên lương chỉ còn tí ti. Đa số các bạn thấy mình nhẫn tâm, tàn ác, và đểu giả. Hoặc đã khoác một cái chân khác lên cái tính (có thể vốn đã không thiện và chân cho lắm). Điều đó rất đáng quan ngại, vì chúng ta phải lo giữ hẳn 2 cái chân lận. Lúc nào mỏi quá không giữ được nữa chắc chúng ta sẽ thành sát nhân?
Bảo tồn di tích di sản là bảo tồn trần trụi nhất, các bạn lải nhải mãi về vấn đề xây mới với bảo tồn rồi là phá hủy rồi là còn đâu rồi là tưởng niệm hoài mong. Ôi các bạn, đau xót mà làm chi, chúng ta đau xót hàng trăm năm nay vì mọi điều vĩ đại hơn còn chưa đủ hay sao? Sao không nghĩ cách xây mới một cái gì tương lai trăm năm nữa sẽ là di sản? Mình rất mong bạn nào đủ điên như Vũ Như Tô thử xây một tầng của cái Cửu Trùng Đài thôi, mình sẽ hoan hỉ lắm mà nói với tất cả sinh viên rằng: Việt Nam sắp được nằm nôi lần nữa. Và đời con các em, sách giáo khoa chắc chắn sẽ tử tế hơn bấy giờ. Đáng mừng hem?
Bảo tồn phong vị là điều dễ làm người ta đau đớn ngấm ngầm. Thổ ngơi mất đi, phong vị lưu tán, thì chả còn gì nữa, địa danh là con tườu, truyền thống chỉ là mồm loa mép dải, sách vở chỉ là xác rỗng. Huế vui, Hà Nội sạch thơm rộng rãi, Sài Gòn mưa tử tế, tỉnh lẻ hết mùi bách hóa tổng hợp, thì còn chi? Làng cổ sắp thơm mùi xi măng toàn phần, buồn lắm. Mình những mong những nhà chưng cất tinh dầu ơi, đi cất giúp mình dăm lọ phong vị thổ ngơi, kẻo ít nữa, độ mười năm, cả nhân loại chỉ toàn mùi hoài niệm.
Bảo tồn tình. Tình ơi tình bay đi. Ngày mai ta sẽ sống. Hôm nay ta còn mộng. Phải chết nốt đêm nay.
Bảo tồn được những kẻ điên là một bảo tồn hoàn hảo cho một đất nước muốn vươn lên những cái lưng chừng đỉnh. Ít nhất ở vị trí đó, thế giới cũng đã biết Việt Nam là ai. Tôi sợ những kẻ điên sẽ buồn, những kẻ điên bị thương, và rồi những kẻ điên đi biệt xứ. Những kẻ điên sau âm thầm. Và thế là đất nước nhỏ mọn mãi mãi nằm im.

Khi buồn ta học tiếng Anh

Chữ Cơ sở văn hóa Việt Nam dịch thế nào hả các bạn? :)) Mình dốt Anh ngữ, đến mức không còn biết nói ú ớ một câu đơn giản với người nước ngoài, sợ như sợ cọp. Tiếng Anh bồi là thứ tiếng Anh tởm đời nhất mình đem ra nói với các ông Tây, trần trụi như bầy sói :(
Có ý kiến thế lày ạ, cứ trần trụi tiếp đi, dịch thẳng lông lốc là Basic Vietnamese Culture, hoặc vắn hơn, cứ gọn thon lỏn là Vietnamese Culture cho nó nhanh. Nhưng chữ Basic có lẽ là một đề xuất rất ngu ngốc. Để cho có mùi khoa học hơn, vì ta đang dạy một cái môn nghiên cứu về văn hóa Việt Nam, chứ không phải dạy văn hóa, cho nên lại có ý kiến dịch là Vietnamese Culture Studies.
Mình là mình chịu tắc, mình xin hỏi các bạn vậy :D
Cứ mỗi khi buồn là mình lại cười ha hả được và nói toàn chuyện tầm phơ, mình thật là giỏi.

Chủ Nhật, 9 tháng 5, 2010

Sth cum with the rain

nói với người lớn nghìn lần rằng mình không thiết tha lắm cái cuộc đời này nữa
là một điều bất hiếu
nhưng quan trọng không phải ở chỗ bất hiếu
quan trọng là người lớn nghìn lần không hiểu được
thỉnh thoảng tôi cảm thấy mình vẫn mãi ở tuổi hai mươi
dễ khùng lên, và dễ bỏ mình cho những tuyệt vọng lãng xẹt
chúng ta ích kỉ quá nhỉ
trời mưa

Thứ Bảy, 8 tháng 5, 2010

Lũ lắm điều chúng ta

Sẽ làm được gì nếu không càm ràm, lải nhải, tất nhiên kèm ba hoa
Sẽ trở thành gì nếu bị day tay mắm miệng, dắt đi như dắt dog
Hoặc bị bẻ bút, bẻ lap, đếch cho động thủ nữa
Hay giả như được mời lên bàn thờ, chuyên cho gật lắc búa xua
Sáng sáng làm một vài đường vô thưởng vô phạt vô duyên
Buồn
Và ngứa phết đấy :))
Vì thế lũ lắm điều chúng ta biết là miệng rộng mang tai
Vẫn không nỡ cầm kim khâu mồm mình and mồm các đồng chí khác
Chỉ sợ đến giờ chúng ta già, đến ngày chống gậy và cất giọng tạp văn

Yêu bịt mũi

cuộc đời thì lằng nhằng
em yêu anh đơn giản
nhưng cuộc đời khốn nạn
anh yêu em giản đơn

Việt Nam

Lúc đó tôi thấy tim tôi nhói lên một cái, hơi khó thở. Tôi thấy Việt Nam chẳng còn gì cả ngoài những dấu vết quần hôn văn hóa. Không biết giảng cho học sinh ra sao về một Việt Nam thuần túy, những di sản Việt Nam thuần túy, món ăn Việt thuần túy. Ngay cả trong tôi cũng có tí máu Tàu.
Như thế là, hàng bao năm, chúng ta vẫn ngợi ca một Việt Nam chắp vá thương tâm. Người ta đến để xem cô gái lai kiều mị u buồn, không phải xem cô gái mặc yếm với quần nâu.
Không hề sến rớt tởm đời hay múa mouth, trong một thoáng, tôi thấy mình đang thực sự trong cơn đau đớn.