Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

Hạc vừa bay vừa la oai oái

Đến lúc thiên hạ hết thái bình, hạc không bay bình tĩnh được nữa. Hạc kêu thảng thốt rồi la oai oái. Thế giới hạc bất bình thật lúc nào cũng xôm vui những tiếng đập cánh não lòng.
Động lực muôn đời là thứ phiếm phù, hu hu, mình dùng từ có hay hem? Không có động một cái thì làm sao có lực, lực điền thì cũng cần động chứ, dù là động đậy.
Cứ nói chờ chín. Hạc có phải quả xanh đâu, hạc cần gì chín. Có điều hạc ko thấy mình làm gì có ý nghĩa nữa. Lúc hứng lên cao, đi ị còn có hứng nữa là, hạc nói. Nhưng bây giờ hạc chỉ biết kêu thôi.
Đập muôn đầu xuống mà thống khổ những hoan lạc oái oai, thời sáng tạo đi rong không thấy đường về.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét