Phở thì ngon.
Nhất là lại phở Hà Nội.
Nữa là phở Thìn.
Càng với người đang đói. Như mình đây.
Húp lên húp xuống, không lợ, không sặc quế hồi, hành mùi giản dị, thịt mềm, bánh phở dai.
Và quan trọng là cái ngõ im lìm với đèn tuýp sáng trắng, câu chuyện đời thường, quán nước im lặng, cụ già đọc báo, chén trà bốc khói ngọt đậm.
Ngoài đường gió thổi, trời lây phây ti tí mưa.
Ngồi đây nghĩ chuyện cả một đời cũng được nhỉ.
Nhất là khi nhìn quanh chỉ có mình mình, giữa Hà Nội tưởng như đang gầm gừ những điều ác độc.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét