Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Trắc

Cứ bị cái truyện của Nguyễn Nguyên Phước làm buồn.
Nhất là khi nghĩ đến tình yêu.
Lúc nào cũng bất trắc. Tại sao cuộc đời làm ra mọi thứ đều muộn phiền.
Không có gì vững chắc được giữa cuộc đời lắm an nguy, dù biết vậy nhưng vẫn buồn lắm.
Có thể nào không nhỉ, thật là muốn khóc giữa đêm khuya vì những tuyệt vọng câm lời.
Tay không ấm mãi, môi không nở mãi
Cứ nghĩ đến một ngày mai tan nát
Là đã thấy hết muốn ngẩng mặt nhìn cuộc sống chán chường
Bây giờ trời mưa gió
Bắt đầu tháng tư

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét