Chủ Nhật, 25 tháng 4, 2010

Hãy nhân hậu khi còn bên nhau

Thường không thể nhân hậu thêm được mỗi khi nổi cơn điên, cơn bất bình, cơn chán, cơn buồn, cơn phẫn nộ, cơn nhớ nhung.
Nhưng bản chất lúc nào cũng cố sống không ác.
Thấy thiên hạ sao mà ác với mình quá, mình có nên ác lại. Nhưng chả biết ác lại ra răng. Mà rồi cái câu tự mình mần khổ mình nó được dí vào đầu cay đắng quá, không biết ngửa mặt lên giời kêu ai trông ai ăn vạ ai được nữa.
Sống nhân hậu lên cũng không được ai khen.
Nhân hậu thêm cũng không được để ý, hà hà. Các bạn hẳn thích được để ý lắm, như mình ý mà. Mình 26 tuổi, vẫn thích là cái đinh.
Tình yêu là trò ác nhất cho đến thời điểm này.
Nhân hậu và từ bi thay một buổi sáng ngủ dậy không phải lấn bấn vì bất cứ điều chi, ngoài tâm can xao động của mình, với những cảm giác của mình, ích kỉ, nhưng tinh khiết.
Cuộc đời đã cướp đi những cảm giác tự thân, mà mỗi sớm mai tỉnh ra chỉ toàn thấy cảm giác của người đời lẫn lộn trộn trạo trong giấc mơ hạt sạn.
Buồn và cay đắng biết bao, hắt hủi cái mình có lẽ mới là điều ác nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét