Láo lếu. Nhưng mà thôi chả sao. Tân kì lôi cụ ra để làm một cái tít có mùi thỏ bông.
Nhân chuyện mình bỗng chốc phải nén lại rất lâu để khỏi bật ra những tiếng cáu giận, khi được hỏi về con người kì lạ này.
Sử gia và các nhà nghiên cứu trung đại không phải ai cũng có lòng trung thực sáng trong vô bờ. Cái mà chúng ta chờ đợi ở họ, thường xa xỉ nhất là sự công tâm và cái gì đó đến đáy đến đáy, ít khi được đáp ứng trọn vẹn lắm. Bị buộc phải nghi ngờ nhiều thứ, khi đã lớn, đã ngộ ra tính lếu láo của khoa học ở Việt Nam.
Các bài viết về Nguyễn Du đều mập mờ, thái độ luôn là phỏng đoán. Cũng đúng, đêk có tài liệu chuẩn thì lấy đâu ra mà khẳng định. Nhưng những sự phỏng đoán cũng không quyết liệt. Nó đầy mùi.
Lý giải cả một con người chỉ bằng hệ tư tưởng trung quân trung quốc gì đấy.
Giai thoại cũng vứt.
10 năm nữa mình bịa ra giai thoại Nguyễn Du cầm hộp bánh quy vừa đi vừa nhả ngọc, chắc chả ai phản đối.
Khi đột nhiên được hỏi những câu hỏi rất cũ, mặt nước chao ra chao vào, và rồi mình nhận ra chả có cái đếch gì là duy nhất đúng. Tất cả những gì mình viết đều là bố láo. Những võ đoán bố láo, mơ hồ, vô căn cứ, sai toét, vô trách nhiệm.
Nhà thơ trước hết phải là con người. Đi từ khía cạnh đó ra, mới thấy cái tư cách thơ thẩn or thần-dân của ông ta.
Lạy các bạn giáo viên đừng dùng phương pháp nghiên cứu lịch sử.
Lạy các bạn tha cho các giai thoại.
Lạy các bạn, Nguyễn Du là người đời thường, Nguyễn Du đau đáu: biết là chúng ta có ở?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét