Mùi hương là thứ khiến người ta luẩn quẩn mãi, như một thứ ảo giác loằng ngoằng, như mê cung, tròng vào cổ rồi, đố thoát ra được. Mà thoát ra, cũng chẳng còn nguyên vẹn nữa.
Mùi ngọc lan thơm ngây ngất trên những con đường rì rào cây lá ở hồ Tây.
Mùi cam thơm vương vất trong phòng còn mờ mờ ánh sáng.
Mùi áo, mùi tóc, mùi da ai đó...
Sao đôi khi mình cứ buồn mãi, buồn mãi không dứt. Có lúc tự nhiên mệt quá muốn bật khóc.
Hoa bằng lăng đã nở. Ngọc lan đã nở. Hoàng yến cũng đã vàng ươm. Vẫn những buổi chiều dài không dứt, những buổi tối dài không dứt, những bất trắc đếm hoài không dứt.
Tình yêu không còn là một wonderland, không phải một ám dụ mời gọi xa xôi nữa, nó bắt đầu bình thường, bắt đầu rơi vào quỹ đạo của sự phẳng lặng.
Khi đã hết đam mê, mọi thứ bình thường, thì có lẽ cái chết bắt đầu đến, tình yêu sẽ chết dần, như những nỗi buồn không thể nào rũ bỏ.
Chúng ta còn đủ sức yêu đến bao lâu, hả bạn?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét