Lúc nào cuộc sống cũng thế. Làm cho người ta nhắng lên rồi cũng nhanh, mà xẹp xuống cũng nhanh, chú giải thêm là người trẻ, vì người trẻ hay nhặng xị ngậu. Mình cũng hay nhặng xị ngậu, nhưng sao nhỉ, khó mà bình tĩnh điềm đạm được, chắc tại chưa đủ già, chưa đủ cay đắng, chưa đủ trầm ngâm, chưa đủ chua cay.
Lúc nào mình cũng thích nói những điều búa tạ.
Lúc nào học sinh của mình cũng thích săm soi để lật đổ vấn đề.
Lúc nào mình cũng cảm thấy những blogger nổi tiếng thật là đao to.
Lúc nào mình cũng thấy văn chương kiểu phiếm đàm trên các blog thật là xa lông.
Rồi mình nhận ra chúng ta đều nhặng xị như nhau, nó làm đời chúng ta bớt buồn.
Vì còn chịu nhìn ngó và để ý nhau thế, săm soi nhau thế, là có động tĩnh, là vui rồi. May quá chưa thờ ơ.
Có sao đâu, hơi bị vui :D
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét