Không phải cứ đến lúc muốn làm gì là làm được ngay, muốn yêu gì thì yêu, muốn viết gì thì viết, muốn nói gì thì nói. Phải tập như tập một cái gì nặng nhọc, nhiều khi chấp nhận cả thất bại, khổ tủi. Ngay cả việc hy vọng, thất vọng, yêu đời hay chán đời cũng phải tập, tập không ngừng, đến khi dửng dưng hoặc biết rõ mình sắp rơi vào cái gì, là thò ra cảnh giới. Có cảnh giới là trùm chăn ngủ được rồi, mặc lòng, có thể hơi vật vã. Biết rõ cái gì quá, thường rất gần bi kịch..
Năm đó nàng lười như hủi, ko có ý định tập tành gì cả. Tôn sùng bản năng, nàng nghĩ rằng mọi thứ tập luyện đều là giẻ rách và kém thơm mùi tiên thiên. Nhưng bản năng hay phẩm tuệ đều chỉ ngo ngoe sống được một đời sống đoản yểu. Ra gió là chết ráo cả.
Cứ nói được một hai câu là nàng cáu bẳn như một con mụ nạ đang buồn chuyện gối chiếc chăn đơn. Ngay cả chàng, chàng cũng kém dịu dàng đến mức có lúc nàng buồn chả thèm động môi. Nhưng thôi, dịu dàng là xa xỉ phẩm, tập hay không cũng vẫn chỉ là doping xoa vuốt, không cầu, không chờ, không trông, là tốt nhất. Nhưng cũng đừng ngã ra vì doping, của đáng tội nó khí đê mê.
Tập viết là một cái gì nặng nhọc và khó khăn bậc nhất, bởi vì nó tiêu hủy nhiều thứ, nó tàn nhẫn, vì nó xóa béng mọi tạo sinh, mọi nặng nhọc rặn đẻ, mọi ý đồ, nó nghiêm túc, trang trọng, khe khắt như mẹ chồng. Mà thành quả thì nhỏ nhoi, kiến tha cực kì lâu mà có khi không bao giờ đầy tổ.
Tập đọc cũng chả phải ngoại lệ. Không biết bao nhẫn nại là đủ để đổ vào đây?
Tập yêu là tập khốn cùng. Vì tập là sẵn sàng chấp nhận vong thân.
Do đó, như mọi cái tập khác, nhưng tập yêu khốn nạn hơn, khốn nạn biết mấy.
Tập là mình, dễ nhất, là ngủ như trẻ con và để đầu rỗng không.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét