Thứ Tư, 13 tháng 1, 2010

Tản

Có nhiều thứ người Việt không chối bỏ được, nhất là cái bản năng ngâm ngợi của mình. Bản năng đó xúc tiến việc hình thành của nhiều thể loại đầy tính thở dài. Tản văn mãi mãi không cũ, vì gần như là một trong những thể đẹp - hợp - ngọt - êm - tĩnh nhất, phù hợp với tâm hồn nhỏ nhẹ và cái tiếng tăm thích hòa hiếu. Ngay cả việc biếm một cái gì trong tản văn, cũng không khiến người ta phật lòng bằng một bài châm ngay ngắn rành rẽ. Nên tản văn được lòng lắm. Có điều, càng đọc bây giờ càng thấy tản chán. Bắt đầu thấy buồn vì cái thể xưa nay mình quý yêu. Đã đến lúc dường như mình không còn đủ bình tâm và nhàn tản mà đọc hay mà yêu cái thể chống gậy uống trà này. Mười bài đọc được thảy đều nhạt nhẽo, không đọng lại được gì trên đầu lưỡi. Tây hơn thì viết tản văn kiểu pha mùi du kí, ghi chép, hay cảm thán cảm hoài, viết chêm xen đầy đủ mĩ cảm phương Tây. Đọc cái này không chán ngay, nhưng cũng chả chóng thì chầy. Lạ, rõ ràng mình thấy không phải các nhà tản giả dối. Có khi người ta kêu rất thật, người ta hoài rất thật, nhưng mà mình không chịu được. Hay các nhà tản hiện nay chưa đủ tuần thuần thục?
Nhưng mà nói ra, đây này, như Băng Sơn, mình còn chán.
Đấy.
Thế nhé, Thể thao Văn hóa nhé, hãm lại đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét