Thứ Tư, 13 tháng 1, 2010

Sự lây

Sự lan nhiễm từ một cái gì sang cái gì thật đáng nể. Ngay cả bệnh dịch, dù kinh tởm nó, nhưng vẫn phải thừa nhận sức mạnh huy hoàng. Sự chiến thắng của nó, nếu khách quan mà nói, vẻ vang không kém gì sự bá quyền của một tư tưởng với nhiều cái đầu, trong một thời đại - cùng một thời đại. Mình là người từ nhỏ đã dễ bị lan nhiễm, từ nhiều thứ rất tạp. Có nhiều thứ nhỏ chả đáng nói, bị ảnh hưởng một thời đoạn ngắn ngủi rồi qua, nhưng vẫn là một sự lây đáng nhớ. Có nó, tự nhiên đầu óc quang quẻ, nghĩ ngợi ngon lành. Dù rằng vẫn là một sự giẫm lên mà nghĩ. Nếu có thể được thì chịu lây mãi mãi cũng không sao, mình luôn muốn rằng mình phải chịu va động của cái gì đó. Đầu óc ì trệ, biếng, và cũ. Gần đây còn thêm bênh sợ. Sợ đọc nhiều thứ quá thì thấy mình kém cỏi, nên hãi hùng. Đọc sách cũng cần phải có hướng dẫn, như uống thuốc. Đọc blog cũng như uống thuốc. Làm luận văn thì càng giống uống thuốc. Tư tưởng của mình là một tấm vải ráp, các mảnh vụn vặt chắp với nhau bởi một ham muốn dấn vào xung quanh, chìm đắm trong sự hướng đạo. Mình quyết là mình đã muộn để từ chối lây nhiễm, để tự sáng tạo một cái gì riêng. Mình nhận thấy mình đang truyền cái bệnh này cho sinh viên, bắt chúng nó nghĩ những gì mình nghĩ, mà những gì mình nghĩ, thì là của người khác nghĩ. Thế thì cả một thế hệ lây sẽ tiếp tục, nản. Cả cái thân và cái đầu mình, cũng thật nản.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét