Thỉnh thoảng mình nhớ cảm giác của một cái bút chạy trên giấy, âm thanh sột soạt nghe thương nhớ không cầm lòng được, mình nhớ cả việc phải viết. Viết theo đúng ý nghĩa của nó không phải việc gõ những con chữ gọn ghẽ theo font trên màn hình máy tính - công việc đó ít nhiều mang lại sự tiện lợi mà cũng mau chóng đem lại sự chán chường. Cái gì viết ra khó nhọc đến mấy đều có thể xóa đi dễ dàng. Cái đắn đo nhọc nhằn khi tạo sinh chữ nghĩa không bao giờ lộ ra được trong tiếng loạch xoạch máy móc. Mình nhớ là đôi khi cần phải cầm lấy cái bút. Quên cảm giác về cái bút là rất sợ, trống trải, hẫng hụt, cảm giác của một kẻ quên viết, hơi vô ơn nữa.
Khi nãy mới thấy nhớ bút, vì cần phải ghi chú một số việc chồng chất ra giấy. Rõ ràng là vô ơn rồi, rõ đó.
Rất may mình chưa phải người viết. Là người viết thực thụ, thì không thể - không được - không nên quên cái bút quý yêu. Có thể nói, chưa cầm bút viết dòng nào thực sự, thì chưa phải người viết vậy.
Bạn Nhã Thuyên nói đang tập cầm bút viết lại. Thế mà khó khôn lường. Ra đường vẫn nhớ lap. Bút chỉ là hoài nhân.
Sẽ có ngày nhớ bút, hay là mốt bút, chúng ta quay lại nâng niu như đám thợ ảnh nâng niu máy phim, giữa thời buổi đê ét lờ rờ ngập ngụa.
Rõ đó.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét