Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Văn sĩ béo

Văn sĩ không nhất thiết phải gầy gò, tuy gầy thì hợp tình hợp cảnh hơn, trông có vẻ hom hem quạt chả người lúc nào cũng chực tẽo đi vì nghĩ, nặn, bóp, quằn quại và kêu rên. Những văn sĩ béo không biết có rầu lòng lắm không vì nhỡ có gặp một độc giả hâm (hấp) mộ, thốt lên rằng: em cứ tưởng (anh) chị - ở đây xin phép đóng ngoặc anh để hở chị cho đỡ tủi cái thân nữ nhi bị khinh khi bao nằm cứ phải nằm trong cũi :D - thư sinh yếu liễu lắm kia. Hic, công nhận văn sĩ mặt tròn vo bụng phệ phệ nhìn có tướng quan tham ầm ầm, làm sao mà liên tưởng mảy may đến thơ văn mơ mộng mông nặng được nữa chứ.
Thôi nhưng mà nhà văn gầy thì người ta thương, nghĩ nhà văn nghèo, rách, thảm; chớ mà béo trương béo nứt lại dễ nghĩ cảnh con phe, ngồi điều hòa tay làm thơ tay chỉ đạo nhân viên :D Văn sĩ gầy mặc áo lụa cho đẹp, đặng mà béo mặc áo lụa dài dài trông bóng nhờn nhìn cũng muốn đứng xa xa.
Nói rứa chứ thời ni văn sĩ tinh tươm lắm rồi, béo gầy không quan trọng đã đành, mà càng làm kinh tế giỏi càng tốt, cái này nuôi cái nọ, càng sáng láng nhanh nhẹn hiện đại càng vui.
Bạn Bơ về vỗ béo và mở cửa tiệm đi nghen.

3 nhận xét:

  1. Văn sĩ béo cũng được, nhất thiết không được lùn

    Trả lờiXóa
  2. không nữa thì nhất thiết phải vừa béo vừa lùn.

    Trả lờiXóa
  3. thế thì em đủ tiêu chuẩn làm văn sĩ rồi, vừa béo vừa lùn :))

    Trả lờiXóa