Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

Ngồi ở lòng mùa :D

Rồi thì khói quẩn quanh trên ruộng lúa, chiều mỏng mảnh và dài. Đó là chiều của những bao giờ?
Có rất nhiều cảm giác tự động đến đi, ngọt nhạt thơm tho lẫn lộn, nhưng mùa này là thế, nếu như trời không nắng lắm, hoặc khi sương xuống buổi chiều. Nhiều người chọn mùa để đi, hay mùa bắt người đi cho giàu thêm cái hoài cảm rưng rưng. Lạ thay cái mùa bắt người ta nằm xuống một cách nhẹ bẫng, mà lại ác độc, vì làm người đời có cái cảm tưởng bâng quơ mùa hợp với tan biến quá đi, rồi cảm giác đau đớn dần biến thành nỗi miên miên vô độ.
Trong một đỗi dài dài, người ta thèm nếm cuộc đời ở giữa thiên nhiên, ở đó cái gì cũng vừa xanh vừa úa vừa tàn lụi vừa trầm tư. Hợp với đôi chân không biết chạy, chỉ tha thiết muốn lướt bay.
Cuộc đời cho thêm nhiều cảm giác ở một người, nhưng cũng lấy đi của anh ta chút bình thường cuối cùng của tâm can. Không sao cả, anh ta chưa bao giờ muốn bất bình thường đến thế :D

1 nhận xét: