Trời chuyển gió mùa, hí hửng hí hửng, nghĩ đến ôm ấp người tình thì thú lắm, vì người tình béo béo ấm ấm đáng yêu, và hay im lặng. Trời lạnh dễ làm nhớ người tình béo, nếu đang giận thì sẽ nhớ thứ khác, ví dụ kí ức xa xôi, năm tháng tuổi trẻ, hoặc thấy trời chiều sao mà buồn, mặc dầu không có tí bảng lảng bóng hoàng hôn nào.
Tình sao cứ phải cần gió lạnh mới lên được chút hương? Ngày thường, nồng nã, nóng nảy, không se se hiu hắt, không thể cầm tay, ôm chặt, hoặc thắm thiết hơn sao?
Thế là tiếc mấy ngày gió lạnh lắm, trong lòng nghĩ mùi gió thơm níu được rất nhiều thứ. Tuy nó làm xáo trộn đủ đường, cả tâm can, và khơi gợi những thứ không nên bùng lại.
Cứ đọc Lưu Quang Vũ là muốn yêu thương run rẩy, thỉnh thoảng muốn một tình thương nồng nàn tựa như tình Vũ trao cho người thương, rồi người vợ. Những nỗi nhớ dài, những mong chờ dài, những xúc động chân thành nhiều khi yếu đuối.
Thốt nhiên muốn làm thơ bảy chữ, như xưa, như hồi mười mấy tuổi, con nít mà đã bồi hồi, thích kí ức xa xăm, và tình yêu cao thượng. Thơ thương thương, như thơ Xuân Diệu, hay thơ Lưu Quang Vũ, đọc mà thỉnh thoảng muốn khóc vì thương.
Là thời mà thơ con nít dồn dập và miên man, mạch này nối mạch kia, đều về những điều giàu nghĩ, ấm nóng, dài, và nhiều ước muốn. Bây giờ sao mọi thứ đều ngắn và nguội đi?
Em giấu gì ở đôi mắt của em
Khi anh hỏi những điều bí mật
Chiều rơi mãi những thầm thì rất ngọt
Em có là em của anh không?
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
có gió à?
Trả lờiXóa