Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Tâm trạng khi đin

Những chuyến xe bus dài không dứt, mà rồi cũng dứt vì tắc đường mãi rồi cũng hết, vì đến nhà rồi, và vì tôi chẳng còn lí do gì ở trên xe nữa, tôi phải xuống thôi.

Trên xe tôi nghĩ được bao điều, nghĩ được cả vô số khoảng trống rỗng bay lơ lửng như bong bóng. Ví dụ điện đường nhấp nháy sao mà buồn. Bằng lăng tím ngắt trong phố tối cũng lẻ loi. Lá cây dâu da bên đường rì rào, trời sâm sẫm và lan man. Những buổi chiều tối mùa hè, những tối mùa hè dài không dứt. Mà năm nay phượng nở, bằng lăng nở lút ngút quá, cả thành phố tím đỏ và lao xao, đùa, mình đã già quái đâu? Thế mà đi xe về cứ buồn.

Mùa hè đến còn thiếu mây trắng nữa thôi. Lúc nào trời xanh ngặt ra, và mây xôm xốp bồng bông như kẹo trên trời, lúc đó là mùa hè thật đủ. Chỉ có điều nóng đến chảy mỡ. Chảy mỡ mà lòng vẫn cứ nao nao, tiên sư, trời xanh mây trắng là nghĩa lí quái gì?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét