Năm ngoái trang sách vẫn dừng ở chỗ phập phùng, và năm nay vẫn phập phùng chỗ ấy, nó dừng lại.
Hà Nội tháng sáu bụp chát hự, tung tóe vỉa hè ống cống gạch lát đường tứ bề dài dài thở. Khổ thân tiếng thở dài của mình.
Tôi đã ngõ hầu quên kẻ dị kì - mình của thuở trước. Còn lại một tôi thèm thuồng cuộc đời nhân hậu tử tế bao dung.
Văn nghệ quần chun, thành chùm cho công chúng ngắm. Các nghệ sĩ lăn lê thỏa một thứ tự nhãn si mê. Các ảo tưởng gia lăn mình làm critic và journalist. Nghệ thuật rối bời tâm can, đâm đầu vào tường hiện đại. Các bạn vẫn làm nghệ thuật đều, hết sức hăng say. Dựng lên lắm, cãi nhau nhiều, mình đã chán những hăng hái tiếp nhận thời ngây ngô đói chữ. Giờ các bạn nói gì mình ko quan tâm nữa. Đây là thời mà nhà nhà làm nghệ thuật, nghệ thuật hạ thấp mình đi ngồi ghế cho các bạn sờ ti.
Bờ Hồ đã thành chốn dẫm đạp của tiểu nông rồi, một ô cỏ Ba Đình người ta cũng lăn ra ngắm nắn sờ bò lê. Một sớm tỉnh dậy tôi nhìn thấy hồ Gươm ngập trong rác rưởi, kem ở Tràng Tiền biến thành rác ùn ùn chảy ra đại lộ, và đám người tiểu nông mắt mở to trân trối đòi Hà Nội của tao, bế Hà Nội vất xuống đường tênh hênh. Lắm lúc còn mơ đại loại có một đám trí thức Bắc Hà quèn rỉ, gào lên man dại: trả Hà Nội lại đây, hay là của báu của chúng tao đâu, sĩ khí thiêng thánh đâu? Rồi đám người với mắt nhìn trân trối lao lên. Tôi kêu á á thất thanh rồi tay bóp chặt tim một cái.
Tỉnh ra trời Hà Nội vẫn nắng nhọc nhằn nhễ nhại, tôi đang ngồi ở ghế đá hồ Gươm, tôi đã quên hình hài mọi thứ xung quanh, quên cả mình đang làm gì ở đây, và là ai hay con gì đó nữa.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét