Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

No 4 go

Thời gian này là thời gian của những xáo trộn cũ rích. Lại là những ham muốn cũ, những đam mê cũ, những dằn vặt cũ. Cũng tốt, không có chúng thì không có mình. Dường như không bao giờ thoát ra được mớ bòng bong của tâm tư và ham muốn.
Thời gian này vừa không muốn xa một ai, vừa lại muốn đẩy tất cả ra xa, từ chối mọi cuộc gọi, từ chối mọi sự hỏi han, lân la, rồi cả sự gần gũi. Tất cả những thứ động vào mình đều dễ làm nổi cáu, thậm chí khùng lên, khá đáng sợ. Tại sao người ta có thể luôn luôn dễ chịu và mềm mỏng với tất cả mọi thứ, tại sao lại có thể bình tĩnh được với cái cuộc sống đáng bỉ này. Chưa bao giờ mình thấy mình quen thuộc với cuộc sống con người.
Một sự va quệt nhỏ, sự đụng chạm vô ý cũng dễ khiến nổi điên lên được. Tất cả những sự xa lạ, mùi lạ, đều đáng ghét, đáng sợ, đáng khinh. Thế mà hàng ngày đều phải diện kiến nó, va chạm gần như thường trực, nổi cáu cũng thường trực, có lúc mình đã quên mình phải giữ tư cách giáo viên, hô hô. Lạ nhỉ, sao mình lại căm ghét cuộc đời?
Mắt mình có sát khí, lòng mình có sóng to, đầu mình nhiều thù hận. Không sao cả. Mình giữ cho mình trong veo ở trong mình. Mọi cái phồn tạp đừng hòng bước qua đây, nơi mình di dưỡng, trú ẩn, và dày vò.
Dần dần mình thấy mình đang đối xử với mọi thứ bằng tình thương - thứ tình thương từ trên cao.
Không sao cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét