Năm ngoái trang sách vẫn dừng ở chỗ phập phùng, và năm nay vẫn phập phùng chỗ ấy, nó dừng lại.
Hà Nội tháng sáu bụp chát hự, tung tóe vỉa hè ống cống gạch lát đường tứ bề dài dài thở. Khổ thân tiếng thở dài của mình.
Tôi đã ngõ hầu quên kẻ dị kì - mình của thuở trước. Còn lại một tôi thèm thuồng cuộc đời nhân hậu tử tế bao dung.
Văn nghệ quần chun, thành chùm cho công chúng ngắm. Các nghệ sĩ lăn lê thỏa một thứ tự nhãn si mê. Các ảo tưởng gia lăn mình làm critic và journalist. Nghệ thuật rối bời tâm can, đâm đầu vào tường hiện đại. Các bạn vẫn làm nghệ thuật đều, hết sức hăng say. Dựng lên lắm, cãi nhau nhiều, mình đã chán những hăng hái tiếp nhận thời ngây ngô đói chữ. Giờ các bạn nói gì mình ko quan tâm nữa. Đây là thời mà nhà nhà làm nghệ thuật, nghệ thuật hạ thấp mình đi ngồi ghế cho các bạn sờ ti.
Bờ Hồ đã thành chốn dẫm đạp của tiểu nông rồi, một ô cỏ Ba Đình người ta cũng lăn ra ngắm nắn sờ bò lê. Một sớm tỉnh dậy tôi nhìn thấy hồ Gươm ngập trong rác rưởi, kem ở Tràng Tiền biến thành rác ùn ùn chảy ra đại lộ, và đám người tiểu nông mắt mở to trân trối đòi Hà Nội của tao, bế Hà Nội vất xuống đường tênh hênh. Lắm lúc còn mơ đại loại có một đám trí thức Bắc Hà quèn rỉ, gào lên man dại: trả Hà Nội lại đây, hay là của báu của chúng tao đâu, sĩ khí thiêng thánh đâu? Rồi đám người với mắt nhìn trân trối lao lên. Tôi kêu á á thất thanh rồi tay bóp chặt tim một cái.
Tỉnh ra trời Hà Nội vẫn nắng nhọc nhằn nhễ nhại, tôi đang ngồi ở ghế đá hồ Gươm, tôi đã quên hình hài mọi thứ xung quanh, quên cả mình đang làm gì ở đây, và là ai hay con gì đó nữa.
Thứ Bảy, 5 tháng 6, 2010
Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010
Tí ti
Nhân lúc sắp phải cắp mông đi chợ :D
- Lúc thường thấy cuộc đời hơi bị trắng trợn, xong rồi gặp một số bạn ngây thơ trong veo lại thấy cuộc đời hiền bình thường. Nhất là các thể loại say mê của cuộc đời, hóa ra vẫn còn ngọt ngào lắm, mặc lòng say mê cũng là để kiếm xiền, he he. Phải đi làm nghề thôi, ít ra là chụp được vài cái ảnh theo sở nguyện :D Cò con, chả vĩ mô, nhưng đáng yêu, đủ hiền từ :D
- Nhân chuyện nói về chủ nghĩa độc (ác) tôn của các bậc cao xẩu, nhất là những bạn tri thức đầy mình trong giới như giờ, he he, mới thấy cái ác hiểm của tình trạng trèo lên đến đỉnh ta cao hơn đèo, sợ các bạn lắm :D Bây giờ bút lông đầy tay, sách vở đầy mình, các bạn vẽ ra bao nhiêu là đỉnh rồi tự bê chiếu chăn lên đó ngồi, ở dưới một bầy các fan xì xụp. Lắm lúc phân vân. Thà vô hướng tùm lum bạ đâu nói đó vỗ ngực đó thảm sầu đó bỉ bai đó hay là để một bậc hiền (giả) định hướng giùm cho đời sống văn hóa nghệ thuật èo uột và búa lua xua hộ mình. Này, mình thấy chủ nghĩa anh hùng - ngụy anh hùng của Việt Nam mình còn bời bời ra nhé :))
- Ừ lười lắm, vả vào mặt cho mấy cái. Viết vào đây để coi như đã vả được mình một cái :(
- Đọc báo buồn thối. Đang sợ hai chục năm nữa đến đời con mình khéo còn làm cực hơn mình vì còn phải nai lưng đi giả nợ. Để đề phòng, từ nay mình hứa sẽ ăn nhạt :( Nhưng 50 tỷ đô chứ ít à.
- Kết bài: thịt lợn tai xanh nhưng vẫn quyết định sẽ mua thịt. Mình có phải hòa thượng hay bác sĩ đâu, he he.
- Lúc thường thấy cuộc đời hơi bị trắng trợn, xong rồi gặp một số bạn ngây thơ trong veo lại thấy cuộc đời hiền bình thường. Nhất là các thể loại say mê của cuộc đời, hóa ra vẫn còn ngọt ngào lắm, mặc lòng say mê cũng là để kiếm xiền, he he. Phải đi làm nghề thôi, ít ra là chụp được vài cái ảnh theo sở nguyện :D Cò con, chả vĩ mô, nhưng đáng yêu, đủ hiền từ :D
- Nhân chuyện nói về chủ nghĩa độc (ác) tôn của các bậc cao xẩu, nhất là những bạn tri thức đầy mình trong giới như giờ, he he, mới thấy cái ác hiểm của tình trạng trèo lên đến đỉnh ta cao hơn đèo, sợ các bạn lắm :D Bây giờ bút lông đầy tay, sách vở đầy mình, các bạn vẽ ra bao nhiêu là đỉnh rồi tự bê chiếu chăn lên đó ngồi, ở dưới một bầy các fan xì xụp. Lắm lúc phân vân. Thà vô hướng tùm lum bạ đâu nói đó vỗ ngực đó thảm sầu đó bỉ bai đó hay là để một bậc hiền (giả) định hướng giùm cho đời sống văn hóa nghệ thuật èo uột và búa lua xua hộ mình. Này, mình thấy chủ nghĩa anh hùng - ngụy anh hùng của Việt Nam mình còn bời bời ra nhé :))
- Ừ lười lắm, vả vào mặt cho mấy cái. Viết vào đây để coi như đã vả được mình một cái :(
- Đọc báo buồn thối. Đang sợ hai chục năm nữa đến đời con mình khéo còn làm cực hơn mình vì còn phải nai lưng đi giả nợ. Để đề phòng, từ nay mình hứa sẽ ăn nhạt :( Nhưng 50 tỷ đô chứ ít à.
- Kết bài: thịt lợn tai xanh nhưng vẫn quyết định sẽ mua thịt. Mình có phải hòa thượng hay bác sĩ đâu, he he.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)