Thứ Hai, 29 tháng 3, 2010

Trường hợp của Nguyễn Du

Láo lếu. Nhưng mà thôi chả sao. Tân kì lôi cụ ra để làm một cái tít có mùi thỏ bông.
Nhân chuyện mình bỗng chốc phải nén lại rất lâu để khỏi bật ra những tiếng cáu giận, khi được hỏi về con người kì lạ này.
Sử gia và các nhà nghiên cứu trung đại không phải ai cũng có lòng trung thực sáng trong vô bờ. Cái mà chúng ta chờ đợi ở họ, thường xa xỉ nhất là sự công tâm và cái gì đó đến đáy đến đáy, ít khi được đáp ứng trọn vẹn lắm. Bị buộc phải nghi ngờ nhiều thứ, khi đã lớn, đã ngộ ra tính lếu láo của khoa học ở Việt Nam.
Các bài viết về Nguyễn Du đều mập mờ, thái độ luôn là phỏng đoán. Cũng đúng, đêk có tài liệu chuẩn thì lấy đâu ra mà khẳng định. Nhưng những sự phỏng đoán cũng không quyết liệt. Nó đầy mùi.
Lý giải cả một con người chỉ bằng hệ tư tưởng trung quân trung quốc gì đấy.
Giai thoại cũng vứt.
10 năm nữa mình bịa ra giai thoại Nguyễn Du cầm hộp bánh quy vừa đi vừa nhả ngọc, chắc chả ai phản đối.
Khi đột nhiên được hỏi những câu hỏi rất cũ, mặt nước chao ra chao vào, và rồi mình nhận ra chả có cái đếch gì là duy nhất đúng. Tất cả những gì mình viết đều là bố láo. Những võ đoán bố láo, mơ hồ, vô căn cứ, sai toét, vô trách nhiệm.
Nhà thơ trước hết phải là con người. Đi từ khía cạnh đó ra, mới thấy cái tư cách thơ thẩn or thần-dân của ông ta.
Lạy các bạn giáo viên đừng dùng phương pháp nghiên cứu lịch sử.
Lạy các bạn tha cho các giai thoại.
Lạy các bạn, Nguyễn Du là người đời thường, Nguyễn Du đau đáu: biết là chúng ta có ở?

No 4 go

Thời gian này là thời gian của những xáo trộn cũ rích. Lại là những ham muốn cũ, những đam mê cũ, những dằn vặt cũ. Cũng tốt, không có chúng thì không có mình. Dường như không bao giờ thoát ra được mớ bòng bong của tâm tư và ham muốn.
Thời gian này vừa không muốn xa một ai, vừa lại muốn đẩy tất cả ra xa, từ chối mọi cuộc gọi, từ chối mọi sự hỏi han, lân la, rồi cả sự gần gũi. Tất cả những thứ động vào mình đều dễ làm nổi cáu, thậm chí khùng lên, khá đáng sợ. Tại sao người ta có thể luôn luôn dễ chịu và mềm mỏng với tất cả mọi thứ, tại sao lại có thể bình tĩnh được với cái cuộc sống đáng bỉ này. Chưa bao giờ mình thấy mình quen thuộc với cuộc sống con người.
Một sự va quệt nhỏ, sự đụng chạm vô ý cũng dễ khiến nổi điên lên được. Tất cả những sự xa lạ, mùi lạ, đều đáng ghét, đáng sợ, đáng khinh. Thế mà hàng ngày đều phải diện kiến nó, va chạm gần như thường trực, nổi cáu cũng thường trực, có lúc mình đã quên mình phải giữ tư cách giáo viên, hô hô. Lạ nhỉ, sao mình lại căm ghét cuộc đời?
Mắt mình có sát khí, lòng mình có sóng to, đầu mình nhiều thù hận. Không sao cả. Mình giữ cho mình trong veo ở trong mình. Mọi cái phồn tạp đừng hòng bước qua đây, nơi mình di dưỡng, trú ẩn, và dày vò.
Dần dần mình thấy mình đang đối xử với mọi thứ bằng tình thương - thứ tình thương từ trên cao.
Không sao cả.

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Lên

Cuối cùng thì mọi cái tên đều có thể được nhắc tới
Cuối cùng thì chúng đều có thể có mối liên hệ với nhau
Có thể lắm chứ, cuộc đời bé bỏng, thở dài một tí là cuộc đời khác bất an
Nữa là Hà Nội bé bằng lòng tay
Nữa là net rộng mênh mông nhưng toàn những thở dài gặp nhau lần lượt
....
Ngày nữa em hôn anh nhưng không bất tận
Lần nữa em hôn anh nhưng ướt át không làm mới mẻ đôi môi
Chót lưỡi chạm cuối cùng không một li nóng ấm
mắt rũ rồi
em biết ta hôn nhau tuyệt vọng mà thôi...
...
Gió mưa sụp đổ mái nhà
Có con chim gáy tên là cúc cu
Bây giờ chưa đến mùa thu
Mà cơn ấm lạnh gật gù đường rơi
...
Ước có thêm máy ảnh
Ước anh đừng giản đơn
Ước thêm nữa môi hôn
Ước em đừng bấn loạn
Ước cuộc đời hoạn nạn
Ngủ đi rồi, ngủ đi
...
Mùa xuân là cả một mùa xanh
Em ở đâu đây, gió ở cành
Tình ở mênh mông và gió ở
Cành non và em ở môi anh
Khỏi phớt môi đầu anh bỗng thấy
Bắt đầu là cái chớp mi nhanh
...
Không cầu gợi chút niềm thân mật

Thứ Hai, 1 tháng 3, 2010

À la mốt

Mốt là một cái gì rất nên thơ
Mốt là một cái gì rất cầu ơ
Mốt là một cái gì rất ba ngơ
Mốt là một cái gì rất đáng chờ
Mặc dù hơi lờ mờ
Mặc dù hơi đáng ngờ
Mặc dù hơi vật vờ
...
Tóm lại mốt là thế đấy. Trào lưu, với mốt, có giống nhau không? Cục gạch phần các bạn. Dạo này mình lười động đậy, tư duy mình đi ngủ rồi. Mình chỉ tán phét là giỏi :D
Mình ví dụ như hôm nay mình xem lại cái phin truyền hình từ năm 96. Mốt quần áo hồi đó vẫn đẹp ghê đi, giờ mặc như hồi đấy mốt bỏ đời luôn, mình thề :D
Hôm nọ mình đi tráng phin, mình được dịp hoa mắt bởi một đống ảnh phin các thể loại, mình thèm nhỏ dãi. Nhưng rồi mình thấy chán hết cả người. Như vầy là thiên hạ chơi phim rầm rộ ghê đi, càng ngày máy phin càng mốt đi, DSLR chỉ là con tườu đi. Mình ko khỏi chạnh lòng nhớ đến cái đám tin tin, các cu cậu súng ống lủng lẳng, Ca nông với cả Ni kông lượn ngập Bờ Hồ mỗi ngày chủ nhật, cả cái đám mẫu cánh xòe cánh cụp tóc vàng rượi môi tím ngát chân dài tướt vẫn bay như đom đóm hết ở vườn cải, vườn hồng, vườn đào, vườn vi ô lét... vân vân mỗi độ hoa gì đó về. Mình cũng là đứa chụp ảnh chơi, mình cũng có súng - mặc dù súng còi, mình cũng ham ra vườn đào quất hồng tía ghê đi, nhưng mà chả hiểu sao mình vẫn thấy mình chân chính còn các cô cậu kia là đám a dua theo mốt hết cả :)) =)) :)) Rõ là mình hâm nhé.
Nhưng mà, như mình vẫn bảo với bạn béo đấy, chúng mình ghét cái cảnh hỗn loạn xô bồ này, nên có máy, thì ngồi im, hay tránh chúng nó ra. Và chúng mình nghĩ là chúng mình chả đua đòi chi cả. Mình ít tiền, mình chơi SLR cho nó lành. Thế rồi chúng nó cũng chẳng tha SLR, chúng nó cũng lên đồng lên thượng lên cô hết cả với SLR rồi, cổ một máy số một máy phin, chúng nó lại tiếp tục lượn Bờ Hồ, tiếp tục mốt.
Mình buồn cho những sự yên tĩnh lúc nào cũng bị đào xới.
Mốt chả phải cái quái gì xa lạ, chẳng qua là sự khai quật và tôn thờ những cái đẹp quay vòng có tính vĩnh viễn.
Hay là, mốt, là cách người ta tưởng niệm quá khứ, hoài niệm quá khứ, hoặc, đem quá khứ cổ kính ra đánh bóng cái thực tại dập nát rỗng tuếch đáng thương này?
Chuyện ngày thơ hôm nọ, lôi vào một tí. Mình nhìn cái sân thơ trẻ mà nản. Thơ rồi cũng như một cái mốt, người ta mặc sức trèo lên nhảy xuống cho thỏa ngông cuồng.
Mình sợ nhìn cái cảnh các em oằn oại ứ hự một hồi trên sân trình diễn, nhưng đi sang sân đọc truyền thống, cũng không khá gì hơn.
Cái gì cũ cái gì mới có quan trọng quái gì đâu. Mốt cũng là cái quái gì. Quan trọng là đã đủ tuần thành thục hay chưa.
Điều này khó nhỉ, mình cũng ếch biết trả lời sao?