Ở thời ní tưởng nà chuyện hão huyền, thì đòi hỏi sống xả thân nà một chuyện còn hoang đường hơn. Mà rốt cục thì xả thân là quái gì? Đã có thời trong bài văn cấp 2, cấp 3 đọc thấy một loạt những rốt ráo, quyết liệt, tận cùng, hết, chết, thoát, đi, đến... linh tinh xinh cả lên, cả bạn cả mình. Thời trẻ con bạo liệt, người lớn (gồm bố mẹ thầy cô) chỉ là cái móng, xá gì mấy thứ vạm vỡ vô hình khác. Những tưởng có thể lớn lên mãi với những bạo liệt đó. Những tưởng các vĩ nhân tỉnh lắm, hóa ra vẫn toàn trẻ con ngâm thơ Tố Hữu cả. Thế mà có lúc đã mỉa mai Hoàng Anh Tú ghê lắm, cái chân lí ngọn nến vắt mình để cháy, hai người đin đi giữa kinh thành, tình iu cao thượng... sến thảm làm sao. Vậy mà giờ thấy Hoàng Anh Tú chỉ sến bằng cái móng của mình :))
Bây giờ gặp lại các gương mặt quyết liệt nhàu, chỉ có nhìn nhau, ưu phiền và hồi cố. Thầy thì ngợi ca các gương mặt quyết liệt mới, cảm động lắm. Còn lo lắng sợ bạo liệt đến độ vong thân.
Đến độ vong thân được thì sẽ thế nào? Ai mà biết được thế nào, hiện tại của chúng ta bé bằng cái móng.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Bé bằng cái móng là cũng còn hơi to to rồi đó, kakaaa
Trả lờiXóa