Thứ Sáu, 25 tháng 2, 2011

Chùa Kỉ của chúng ta

Hồi nào tới giờ mới có một hai năm, mà câu già than mãi thành nhàm. Bèn lấy câu hồi xuân quất ngựa ca lên, muốn thành trẻ trung chạy lung tung đua với các bạn thanh niên. Nhưng qua hải quan, các bạn chặn lại: thiếu pát sờ po tự kỉ.
Vất cành liễu lại, ruổi ngựa ca lủi thủi: hỏi thế gian, tự kỉ là vật gì? T___T
Khỉ các bạn thanh niên, các bạn định làm trò này đến bao giờ?

Nào thì mùa xuân em đi hái hoa


Từ khi có một cái máy ảnh, bắt đầu thích đi đây đó vào mùa xuân để chụp ảnh hoa hoét. Mùa xuân năm nào cũng đến, mà cái khả năng năm nào cũng chụp được ít nhất một bông hoa hoặc đại thể một cái gì linh tinh phèng, lại ngày càng khó. Thực tế, chỉ tại muốn lưu giữ một cái gì tươi tắn của lòng mình, bởi khi vui thì mới thấy mùa xuân hớn hở, và hoa hoét đáng yêu. Dần dà, một người từng ghét đủ loại nghi lễ như mình đang tự buộc mình vào thứ nghi lễ lẩn thẩn và dở người nhất, a dua tua lua thua nhất của bọn vô công.
Halo, dù sao thì cũng xin chào mùa xuân :D