Khi trên đường gió mùa nguy nga, người cứ mở miệng là thèm hoa sữa, ước ao đến nỗi thèm cả tí nước hoa có mùi hoa sữa, vẩy vào trong gió lạnh xa xứ mà nhớ quê hương. Khi lòng người rối rắm bị vun cuộn lại trong mớ tơ mùa buốt xót, bao nhiêu cái đau đớn bẫng hẫng chán nản bừng dậy. Khi chân đi không chạm đất, cả tâm trí lẫn vào trong cái hân hoan buồn bã - kiểu một thứ thời hoan, hơi bệnh bệnh.
Khi bớt ít nhiều hớn hở để thêm một tí ham muốn yên tĩnh, tập sống giản đơn, và bỏ nhiều thứ ở bên ngoài.
Mùa thu không năm nào giống nhau. Lòng người cũng vậy. Duy chỉ có những ham muốn là đã đổi.