Lâu rồi chưa trở lại chốn này. Thế giới nhỏ bé xinh xắn và cũng đầy buồn tủi chưa bao giờ bớt xinh xắn và buồn tủi. Cô gái ko còn mới lớn, mà sắp già, thế mà cũng vẫn buồn tủi lắm lắm, thế mới ghê :D Nguyên do vì sao thì chỉ mình cô biết. Vì thế giới không cần hiểu một gái già ẩm ương. Tuổi xuân ra đi gió thổi, ngày dài bỏ túi nằm chơi...
Những mong muốn thấu hiểu tột cùng là điều hoàn toàn không tưởng, mà như bạn Ổi nói, thật phi lí. Thật lòng mình sợ lắm, sau này làm sao loài người sống được cùng nhau, mà vẫn vui tươi?
Hà Nội mưa gió và rét từ từ, để có thời gian rủ rê người ta trìu mến với nhau. Trìu mến mà làm gì, toàn yêu thương nghĩa vụ. Hà Nội rét như một nghĩa vụ, nên rét mệt và buồn. Loài người có yêu nhau được mãi đâu. Cái hôn thì quý, nhưng hôn mãi cũng nhàm.
Bạn có bao giờ thật cần mình để trìu mến hết cuộc đời này không?
Thứ Tư, 15 tháng 12, 2010
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)