Thứ Bảy, 4 tháng 6, 2011

Thôi hết rồi còn chi nữa đâu em

Hết gió dãi trăng thềm, sương lá rụng trên đầu gần gũi.
Nhưng cũng chả ước được giận hờn nhau sung sướng biết bao nhiêu nữa.
Năm 12 tuổi  từng chỉ ước có cả kho sách để đọc, chí ít cũng là 1 hòm sách, đọc trong bóng tối cũng được, kể cả là toét mắt ra (như lời mẹ bảo).
Năm 18 tuổi sách be bờ bốn bên cái giường phòng trọ, từng chỉ ước sách ngập nữa ngập mãi thành cái cũi, nhốt béng mình ở trong ấy. Nhưng đã mon men mơ thêm cả mấy quyển manga. Đạo đọc đã có vẻ suy vi.
Năm 22 tuổi, tốt nghiệp đại học, về quê xin việc, gửi bưu điện 2 thùng to như thùng máy giặt. Bố xệch xạc xe cộ mới chở được về, bảo: đọc được hết chỗ này không, đọc được hết thật tao cho tiền. Cười giả lả bảo giở được hết là may rồi bố ạ.
Năm 25 tuổi, học được nghề xáo sách. Chép chôm khắp nơi để làm luận văn cao học. Đêm chong đèn ôm máy tính, sách mở được một trang đã khò khò.
Năm nay 27 tuổi. Không đọc được quá 5 trang mỗi ngày, đọc xong thì quên sạch, chỉ còn lảng vảng vài làn khói mơ mòng đâu đâu. Cái giá sách làm điệu, nhìn có lúc muốn đập đi vì hợm. Lại ước quay lại tuổi  12, một ngày đọc cả trăm trang, háo hức, háo hức, nhớ nhớ thuộc thuộc, như trẻ nít.
Trí nhớ đã suy tàn cả rồi. Ham muốn cũng suy tàn. Nhưng những lúc mọi thứ đã chán ngán, đã đau buồn đến tận cùng, hoặc chẳng còn một thiết tha gì nữa với xung quanh, lại cứ vục đầu vào sách. Chả phải cao siêu gì đâu nhé, để đọc vài trang, lấy đà cho cơn ngủ rủ rê mà nhắm mắt. Và khi cơn mơ kéo tới, thì tâm hồn cũng đã yên ả lại rồi.
27 tuổi mới nhận ra không bao giờ nên kì vọng nhiều vào tha nhân, bất kể ai là tha nhân. Hoặc tin cũng được, nhưng đừng thành thực.
Đã có lúc nghĩ, ngay cả sách vở cũng bội bạc mình.
Cái cảm giác về Xuân Diệu cô đơn, đến bây giờ mới biết không hề sến.
Mình làm gì vào ngày mai khi mình đếch nói chuyện tình?