Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Văn sĩ béo

Văn sĩ không nhất thiết phải gầy gò, tuy gầy thì hợp tình hợp cảnh hơn, trông có vẻ hom hem quạt chả người lúc nào cũng chực tẽo đi vì nghĩ, nặn, bóp, quằn quại và kêu rên. Những văn sĩ béo không biết có rầu lòng lắm không vì nhỡ có gặp một độc giả hâm (hấp) mộ, thốt lên rằng: em cứ tưởng (anh) chị - ở đây xin phép đóng ngoặc anh để hở chị cho đỡ tủi cái thân nữ nhi bị khinh khi bao nằm cứ phải nằm trong cũi :D - thư sinh yếu liễu lắm kia. Hic, công nhận văn sĩ mặt tròn vo bụng phệ phệ nhìn có tướng quan tham ầm ầm, làm sao mà liên tưởng mảy may đến thơ văn mơ mộng mông nặng được nữa chứ.
Thôi nhưng mà nhà văn gầy thì người ta thương, nghĩ nhà văn nghèo, rách, thảm; chớ mà béo trương béo nứt lại dễ nghĩ cảnh con phe, ngồi điều hòa tay làm thơ tay chỉ đạo nhân viên :D Văn sĩ gầy mặc áo lụa cho đẹp, đặng mà béo mặc áo lụa dài dài trông bóng nhờn nhìn cũng muốn đứng xa xa.
Nói rứa chứ thời ni văn sĩ tinh tươm lắm rồi, béo gầy không quan trọng đã đành, mà càng làm kinh tế giỏi càng tốt, cái này nuôi cái nọ, càng sáng láng nhanh nhẹn hiện đại càng vui.
Bạn Bơ về vỗ béo và mở cửa tiệm đi nghen.

Mùa vừa vừa

Mùa thu phản động đến treo lửng lơ ti tí nắng ti tí mưa ti tí hồ hởi vào lòng người.
Mùa này buồn, hơi thảm thảm, nhưng cũng tí tởn, cũng vui.
Mùa này người ta chỉ ườn ra.
Mùa này thèm ngả ngớn, chui rúc. Nhất là hoa sữa tê phê lê mê ở một số nơi, làm lòng ứ đành.
Sau mùa mưa dài dài là đến mùa mưa vừa vừa, sách in không hăng hái hơn, mà vẫn toàn sách êm êm. Không biết đến mùa đông thì sao. Bây giờ lại chỉ ưa đọc sách khảo cứu tầm bậy, phân tích tầm bạ mới chết. Tự thấy mỗi ngày nuốt vài trang là giỏi như thần luôn, lười như đười ươi.
Dạo này nằm mơ, có lúc lại làm trỗi dậy cái ham muốn chuyển nghề ghê gớm. Trong mơ thấy mình gục khóc vì cái cuồng vọng là mình. Hi hi, vui phết, tỉnh dậy vơ váo đi làm, lại chui vào bao, ngày qua mùa, lần hồi, sờ sẫm, nhục.
Ngay cả bạn, bạn ạ, nhiều khi mình thấy bạn cũng không đủ sức níu mình lại, khi mình đã chán nản tất cả và muốn bỏ đi.
From Bơ ở một past rất xa, những khi tựa cửa chờ cơm: Yên 3 sầu sát nhân...

Thứ Hai, 6 tháng 9, 2010

thành abc thật

2. ý tưởng là một thứ quý hiếm, nên ý tưởng xa xỉ. nhiều bạn bị nhầm ý tưởng với sáng kiến hay sáng chế, rồi oánh đồng chúng lại với nhau. sự sao chép ý tưởng đến một cách tuyệt vời ở mọi nơi, nơi những sự - (khêu) - gợi - cảm - hứng đến liên tục, làm chúng ta cứ na ná nhau một cách tuyệt hảo :D ảnh hưởng ý tưởng là một trong nhưng (ám) ảnh hưởng làm vừa làm các bạn khổ tâm, nhưng cũng làm các bạn nghiện ngập nhất. như mình đây này, mình bị các bạn ám một cách ảnh lên được :D
5. sự lây truyền sẽ giúp giữ gìn và nuôi cảm hứng lớn lên, nhưng ý tưởng rồi sẽ bị truyền đi với tinh thần tôn thờ, ý tưởng không còn thiêng thánh và hồn nhiên nữa. đọc thấy nhiều sự cao ngạo trong những cuộc sao chép ngỡ - chỉ - mình - đẻ - được - ra - ý (bệnh) - tưởng.
1. không sao cả, bản thân mình là một cái giẻ gói đủ mọi thứ ảnh hưởng tạp nham, và một mớ các ý tưởng trộn trạo mơ mòng :D mình chả sống được nếu không được các thứ tạp nham bơm vào đầu óc mỗi ngày. chỉ tiếc cho các thiên tài, lắm lúc buồn quay quắt lên được vì phát hiện một cái gì không quý không hiếm trong những thứ các bạn dương dương và làm cho chúng mình mê hoặc.
4. ở Việt Nam, chỉ có sự thành thật là đáng biểu dương. đến điều này mà các bạn cũng cất đi, thì chúng mình còn biết xem gì?
3. thầy mình bảo buồn nhất là lúc tưởng mình nghĩ ra được cái gì hay ho, nghĩ mân mê cả ngày, viết mân mê cả đêm, rồi hỏi bác Gúc một cái, là lại thấy tụt dưới hố sâu lúc nào rồi.
6. cho nên, chúng ta chỉ còn sự thành thật, mà thôi.

Ngồi ở lòng mùa :D

Rồi thì khói quẩn quanh trên ruộng lúa, chiều mỏng mảnh và dài. Đó là chiều của những bao giờ?
Có rất nhiều cảm giác tự động đến đi, ngọt nhạt thơm tho lẫn lộn, nhưng mùa này là thế, nếu như trời không nắng lắm, hoặc khi sương xuống buổi chiều. Nhiều người chọn mùa để đi, hay mùa bắt người đi cho giàu thêm cái hoài cảm rưng rưng. Lạ thay cái mùa bắt người ta nằm xuống một cách nhẹ bẫng, mà lại ác độc, vì làm người đời có cái cảm tưởng bâng quơ mùa hợp với tan biến quá đi, rồi cảm giác đau đớn dần biến thành nỗi miên miên vô độ.
Trong một đỗi dài dài, người ta thèm nếm cuộc đời ở giữa thiên nhiên, ở đó cái gì cũng vừa xanh vừa úa vừa tàn lụi vừa trầm tư. Hợp với đôi chân không biết chạy, chỉ tha thiết muốn lướt bay.
Cuộc đời cho thêm nhiều cảm giác ở một người, nhưng cũng lấy đi của anh ta chút bình thường cuối cùng của tâm can. Không sao cả, anh ta chưa bao giờ muốn bất bình thường đến thế :D